Tiết Du Ngôn ngồi đoan trang trong phòng, cũng nghiêng người nhìn về phía Tống Ý Hoan, khẽ cười dịu dàng:
“Tống cô nương có thân phận không tầm thường, nên lễ vật chuẩn bị cho Mục thế tử cũng phải đặc biệt. Nếu không chê ngọc bội của ta xấu, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng.”
Tiết Du Ngôn vốn giỏi thu phục lòng người, mà Mục Lạc – cô nương đầu óc đơn giản này – lại rất dễ bị nàng lôi kéo. Hai người trò chuyện thân thiết như thể đã sớm có giao tình.
Trên đường đến yến tiệc, Mục Lạc từng dừng lại trước mặt Tiết Du Ngôn, kể bao nhiêu lần về chuyện dây đàn Ngọc Cầm của Tống Ý Hoan bị đứt, khiến nó trở thành trò cười. Chỉ e rằng hai người họ đã ngầm thông đồng từ trước.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Tống Ý Hoan. Thấy nàng không mang theo lễ vật, nha hoàn cũng đứng ngoài sảnh, ai nấy lại liên tưởng đến tình cảnh gần đây của Tống gia. Đừng nói đến quà cáp, chỉ e rằng chuyến đi này cũng đã là một sự cố gắng.
Mọi người đều chờ xem Tống gia bị bẽ mặt. Trên ghế chủ vị, phu nhân Quốc công khẽ nhếch môi, tỏ vẻ nhân từ nhưng lời nói lại mang ý chế giễu:
“Thôi nào, đừng làm khó Tống cô nương. Hiện tại, Tống gia cũng đâu có khấm khá gì.”
Những lời này ngầm chứa sự khinh miệt. Tống Ý Hoan hơi cúi mắt, bàn tay vô thức siết chặt ống tay áo. Sau đó, nàng bình tĩnh lên tiếng:
“sinh nhật Mục thể tử, Ý Hoan tất nhiên đã có lễ vật. Vào cuối thu vừa rồi, ta may mắn có được một khúc ‘Huyền Ninh cầm phổ’. Vì thế đã khổ công tập luyện, dự định tại yến tiệc hôm nay sẽ hiến khúc mừng thế tử.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT