“Như vậy rất tốt đấy, hiện tại cháu của em chúng nó càng ngày càng lớn, đều có thể nhờ đỡ được rồi, còn anh rể cũng có một số việc có thể làm, thật ra sớm đã có thể nuôi rồi.” Tô Tình nói.
Trần Mặc kỳ thực không phải ở nhà ăn no rửng mỡ, nhưng bởi vì tay chân không được, anh ấy chỉ có thể thả dê cho đội sản xuất thôi, đi sớm về muộn có thể lấy năm cái điểm công.
Con cái trong nhà bây giờ cũng mấy đứa rồi, anh rể lấy được năm điểm công đương nhiên không dùng vào việc lớn gì được, cho nên trọng trách trong nhà đều đè lên người của Vệ Thanh Mai.
“Trước kia vùng này của chúng ta đều có bệnh dịch heo, nhà mẹ chồng chị cũng có nuôi, lúc đó còn nuôi hai con lận, chẳng qua sau này đều bệnh chết cả, nhưng mà bị phạt không ít điểm công, sau này chị gả qua đó sinh con đẻ cái, bà ấy sợ nuôi heo rồi heo mắc bệnh dịch sẽ truyền nhiễm cho đứa bé cho nên không nuôi.” Vệ Thanh Mai cười nói.
Dịch heo sẽ không truyền cho người đâu, chỉ là mẹ chồng chị quá yêu thương cháu của mình thôi, đến bây giờ nhiều năm như trôi qua vậy rồi, đều không có chuyện bệnh dịch phát sinh, nên mới nghĩ qua năm bắt hai con heo về nuôi.
Tô Tình cùng Vệ Thanh Mai vừ nói vừa trộn bột, nhào bột để bột nghỉ, sau đó cán thành miếng mỏng, lại dùng miếng đã cán xong gấp như cái quạt, gấp xong rồi, cuối cùng cầm dao cắt ra là xong rồi, thích ăn sợi mì to bao nhiêu thì cắt to bấy nhiêu.
Chỉ là chuyện luộc mì rất nhanh thì xong rồi, hơn nữa mì chín rồi sau đó rất dễ bị nát, cho nên Tô Tình định nấu một chén cho chị chồng ăn trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play