Trước kia không ai dám làm như vậy, chỉ là sợ khi bị lộ thì không chỉ uổng công nuôi, mà còn bị kéo đi làm án kiện, bị phê bình.
Nhưng năm ngoái có người trộm nuôi, không có chuyện gì cả, mọi người cũng học theo, dù sao cũng không bị phạt, không phải sao?
Cùng lắm thì đều bị thu hết mà thôi.
Nhưng mà vẫn là phải hỏi một chút, hỏi một chút rốt cuộc có làm sao hay không?
Tô Tình nói: "Lần này chúng tôi trở về, trong xưởng cha tôi làm đều xử lại án kiện cũ, so với trước kia hơi một tí là bị viết báo cáo, hiện tại tất cả đều cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, không tạo nổi sóng gió gì."
Vương Mạt Lỵ hai mắt sáng lên: "Vậy là cô nói về sau tùy tiện để người ta nuôi hả?"
"Tôi cũng không có nói vậy, trước mắt cứ nuôi nhà mình ăn thôi, còn lại về sau nhìn xem đã, những chuyện này đều phải coi trọng quyết sách của lãnh đạo, chúng ta chỉ là dân thường nho nhỏ mà thôi làm sao biết nhiều như vậy? Nếu sự thật có chính sách gì, vậy thì có thể làm." Tô Tình nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play