“Tôi khinh, làm như tôi thích về cái nhà tầng lớp phú nông đó sao, anh cho là tôi chiếm được cả đống lợi từ nhà mấy người vậy, ngược lại tôi được hai cái đồ chết sớm kia nhặt về mới là xui xẻo đấy, từ nhỏ đã sống trong sợ hãi, chỉ sợ bị lôi đi ném trứng thối vào người!” Vệ Thanh Lan chờ người đi xa rồi, lúc này mới cắn răng mắng.
Không sai, cô ta ghét bỏ nhà, cực kỳ ghét bỏ, tại sao lại là tầng lớp phú nông? Rõ ràng cuộc sống không quá tốt, miễn cưỡng chỉ là không đói bụng mà thôi, nhưng mà từ nhỏ lại phải là tầng lớp phú nông, thật sự khiến cô ta khó chịu muốn chết.
Ở nhà cô ta có thể mặc sức lười biếng, nhưng đi ra ngoài thì cô ta phải cắn răng làm việc, nếu không cô ta sẽ bị người nói gì đó bắt chẹt, khi còn bé cô ta đã lén xem cảnh người khác bị chỉ trích, nó khiến cô ta gặp ác mộng ba ngày liên tiếp.
Cho nên khi làm việc ở bên ngoài cô ta không dám lười biếng chút nào, đều cắn răng, gắng sức mà làm.
Nếu không thì đến khi lấy chồng tại sao cô ta lại chọn gả cho huyện ở cạnh bên chứ, cũng là vì rời xa khỏi nhà, cô ta chính là muốn rời xa khỏi nhà.
Nhưng mà hôm nay khi thật sự cắt đứt với nhà mẹ, Vệ Thanh Lan lại không vui vẻ nổi mà cô ta còn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rỗng.
Cho nên sau này cô ta không còn chị cả và anh hai thương cô ta nữa rồi phải không? Sau này cô ta chỉ còn có một mình phải không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT