“Có phải bột trong nhà không còn dư bao nhiêu nữa đúng không?” Ban đêm lúc đi ngủ, Tô Tình hỏi.
“Anh đã đặt trước với anh ta năm mươi cân lúa mì rồi, qua mấy ngày nữa anh sẽ đi gánh về.” Vệ Thế Quốc hài lòng ôm vợ của mình, nói.
Tô Tình có chút tiếc nuối: “Chỉ là không có trái táo lớn như lần trước nữa rồi.” Lần trước một ngày hai trái táo lớn, cơ bản đều bị một mình cô ăn hết, Vệ Thế Quốc chỉ ăn một.
Trên cơ bản cam quýt cũng đều vào trong bụng cô, bây giờ sang đông rồi ăn uống đều ổn cả, tiếc nuối duy nhất chính là không cái trái cây để ăn.
Cô cảm thấy mình cũng được voi đòi tiên, có được cuộc sống như thế rồi còn muốn có cuộc sống tốt hơn nữa.
Sang đông rồi người khác cũng chẳng dám ăn no, vì còn phải để lương thực đến sang năm nữa, bây giờ kiếm sống cũng không cần ăn nhiều cho no nữa, nhưng mà cô không chỉ muốn ăn no mà còn phải ăn thật ngon, trái cây cũng yêu cầu phải có, còn không phải được voi đòi tiên hay sao?
Nhưng mà cô được voi đòi tiên, Vệ Thế Quốc vẫn sẽ nuông chiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play