Trong giấc mơ, Phó Dập Tinh bỗng cảm thấy một cảm giác rơi tự do, cậu giật mình tỉnh giấc. Sau khi mơ màng ngồi dậy, cậu phát hiện mình đã ở trên xe.
Cảm giác rơi vừa rồi không phải ảo giác, cậu thật sự đã lăn từ trên đùi Phó Cẩn Minh xuống, lúc này nửa người cậu còn gác lên người hắn, cả thân búp bê nhỏ lộn ngược đầu xuống ghế da ô tô.
Một cú lộn người về phía sau, búp bê nhỏ ngồi thẳng dậy, "Không phải cậu đi học rồi à?"
Phó Cẩn Minh rũ mắt nhìn cậu, khẽ cười: "Tan học lâu rồi, cậu ngủ đến mơ màng luôn rồi hả?"
Phó Dập Tinh gãi gãi đầu, "Vậy à, tôi ngủ lâu vậy." Vừa nói, cậu lại bò đến bên đùi Phó Cẩn Minh, hai tay chống xuống trèo lên. Chính xác tìm đúng khe hở giữa hai chân hắn, chui vào.
Ừm, rất vững. Lần này sẽ không lăn xuống nữa.
Đôi mắt khép hờ, cậu ngáp một cái rõ to, "Vậy tôi ngủ thêm một lát, về đến nhà cậu nhớ gọi tôi dậy." Tuy nói vậy, nhưng thật ra cậu cảm thấy mình đã ngủ đủ rồi, hai bàn tay nhỏ bé không an phận ôm lấy bàn tay đang đặt cạnh đùi của Phó Cẩn Minh, nghịch ngợm mân mê ngón tay hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play