Tác giả: Vũ Mông Yên
Edit Cáo nhỏ
Đã beta
Tư Nhĩ lại ăn xong hai quả dưa leo nhỏ, sau đó đội ngũ phía trước gồm Tư Nhiên và Vũ Phi Khinh liền cùng nhau vào thành.
Hai người kia vừa vào không lâu, đội ngũ phía sau liền xuất hiện bóng dáng của Tư Hủ.
Tư Nhĩ nhìn thấy đối phương liền không nhịn được mà cười khẽ.
〖 Hắc hắc, Tư Nhiên và Vũ Phi Khinh chắc chắn không ngờ rằng Tư Hủ cũng có tín vật để vào thành, hơn nữa còn là do trưởng lão Mộc Kha của học việnbThanh Long trao cho.〗
〖 Chỉ cần Tư Hủ thuận lợi vào thành báo danh, là có thể lập tức trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão Mộc Kha. 〗
〖 Hắc hắc, thật mong chờ phản ứng của Tư Nhiên sau khi biết chuyện này. 〗
Đám người hóng chuyện nghe vậy cũng háo hức chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía Tư Hủ đều trở nên vô cùng thân thiện.
Các trưởng lão của Tứ Đại Học Viện đều là những cường giả cấp bậc Hồn Vương, bất kể là về địa vị hay danh tiếng, chỉ cần bái được một người trong số họ làm sư phụ, sẽ giúp con đường tu luyện trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.
Vì thế, Tư Hủ lập tức trở thành thiếu niên được yêu thích nhất ở đây, mọi người đều nghĩ rằng dù không thể ôm được đùi của hắn, cũng tuyệt đối không nên đắc tội với hắn.
Cảm nhận được ánh mắt thay đổi xung quanh, Tư Hủ chỉ biết dở khóc dở cười.
Tư Hủ cảm thấy, với một người như Tư Nhĩ bên cạnh vừa là nguồn tin nhanh nhạy, vừa thích lan truyền chuyện thiên hạ thì những ai muốn giấu mình để bất ngờ bộc lộ sức mạnh chỉ sợ sẽ thất bại thôi.
Cái gì cũng bị bới móc ra hết, nếu còn giả heo nữa thì đúng là thành heo thật rồi.
Tư Hủ nhìn Tư Nhĩ, trong lòng có chút rối rắm. Hắn muốn luôn đi theo Tư Nhĩ, nhưng nơi mà Tư Nhĩ muốn đến lại là học viện Huyền Vũ , trong khi hắn lại đang giữ tín vật của trưởng lão Mộc Kha.
Trưởng lão Mộc Kha là trưởng lão danh nghĩa của học viện Thanh Long , nếu hắn lại chạy đến học viện khác trên đường, thì chẳng khác nào “qua cầu rút ván” cả.
Ngay lúc Tư Hủ còn đang băn khoăn, Tư Nhĩ đã vui vẻ đi đăng ký vào thành.
Vừa vào thành, điều đầu tiên đập vào mắt là những lá cờ lớn rộng rãi, đầy khí thế với hoa văn sắc nét và rực rỡ.
Chỉ cần nhìn vào các hoa văn trên đó cũng đủ để nhận ra chúng đại diện cho học viện nào.
Dưới mỗi lá cờ đều có một vị trưởng lão đứng đó, trước mặt họ là một hàng dài người xếp hàng chờ đợi.
“Người muốn ghi danh hãy xếp hàng dưới lá cờ tương ứng với học viện của mình để tham gia thử nghiệm. Ai vượt qua sẽ được tiến vào vòng tiếp theo, còn ai không vượt qua thì nhiều nhất cũng chỉ được lưu lại trong thành ba ngày.”
“Nếu sau ba ngày mà không thể thuận lợi tiến vào học viện, cũng không tìm được cách mưu sinh trong thành, thì sẽ lập tức bị trục xuất ra ngoài.”
“Đừng tưởng rằng có thể gian lận để qua mặt được, thần thú hộ thành của chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ mặt dày nào cố tình ở lại thành.”
〖 Thần thú hộ thành, ở đâu vậy? 〗
Tư Nhĩ tò mò nhìn xung quanh.
〖 Nghe nói thần thú hộ thành của Trung Ương thành là một con Thiên Mục Thú, toàn thân từ đầu đến chân đều mọc đầy mắt, bất cứ chuyện gì xảy ra trong thành cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn của nó. 〗
〖 Ai trái với quy định của thành sẽ bị nó trực tiếp đuổi ra ngoài, còn ai làm quá nhiều điều ác sẽ bị nó trực tiếp xóa sổ. Nhưng với những người như Tư Nhiên, chỉ làm vài hành động nhỏ không đáng kể thì nó sẽ làm ngơ, không tự mình ra tay giết chóc. 〗
〖 Ai, không nhìn thấy nó thì còn tò mò muốn biết nó trông như thế nào. Nhưng nếu thực sự thấy được, chắc sẽ bị hội chứng sợ mật độ cao mất. 〗
Tư Nhĩ đang định tiến về phía trước, bỗng nhiên cảm giác thời gian như ngừng lại, những người xung quanh dường như đều biến mất.
Chỉ còn mình cậu đứng dưới cổng thành trống trải, trước mắt hiện lên hình ảnh của một con dị thú khổng lồ, giống như một ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Con dị thú đó có hình dáng vô cùng trơn láng, nếu không phải toàn thân mọc đầy những con mắt, hẳn trông sẽ rất hiền lành và đáng yêu.
Nhưng chính vì nó mọc quá nhiều mắt như vậy, mà mỗi con mắt đều nhìn về một hướng khác nhau, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.
Toàn thân Tư Nhĩ cứng đờ lại, trong khoảnh khắc đó, không chỉ hội chứng sợ mật độ cao của cậu bị kích thích, mà dường như tâm hồn cũng bị những đôi mắt dày đặc kia hút lấy.
Bất ngờ, con dị thú cúi đầu xuống, nhếch miệng cười với cậu, khiến Tư Nhĩ sợ đến mức run lên bần bật.
Đến khi cơn run rẩy qua đi, cậu phát hiện dị thú đã biến mất, đám đông xung quanh cũng trở lại như cũ, và âm thanh náo nhiệt ồn ào bên tai làm Tư Nhĩ cảm thấy như mình vừa quay lại nhân gian từ một cơn ác mộng.
Cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ lên ngực mình.
〖 Trời trời, vừa rồi là thấy gì vậy? Đó chẳng phải là Thiên Mục Thú sao? 〗
〖 Chẳng lẽ Trung Ương thành này có thuật đọc tâm à? vừa mới nghĩ muốn nhìn Thiên Mục Thú, nó liền thật sự xuất hiện luôn? 〗
〖 Thật sự thì không cần đâu! 〗
Phản ứng đầu tiên của đám người hóng chuyện: Ôi trời! Thật sự có người nhìn thấy Thiên Mục Thú, đúng là phúc khí hiếm có!
Theo truyền thuyết, những ai nhìn thấy Thiên Mục Thú hoặc sẽ lập tức bị nó tiêu diệt, hoặc sẽ được nó ban phúc, từ đó không ai trong Trung Ương thành có thể làm hại họ.
Thiếu niên này có tiếng lòng sinh động như vậy, chắc là được Thiên Mục Thú ban phúc rồi?
Chẳng phải đây chính là thiên tuyển chi tử (người được trời chọn) sao?
Phản ứng thứ hai của đám đông: Về cái gọi là thuật đọc tâm, có khi nào là vấn đề từ chính ngươi không?
Còn Tư Nhĩ và đám người hóng chuyện đều không hề hay biết, thật ra cái gọi là chúc phúc của Thiên Mục Thú chính là một lớp lá chắn phản đòn. Lớp lá chắn này sẽ phản lại tất cả những công kích mang ác ý nhắm vào Tư Nhĩ.
Loại phản đòn này thậm chí còn ẩn chứa một chút sức mạnh của nhân quả pháp tắc ai làm điều ác với cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Ví dụ như khi có người mang ác ý đánh lén, họ căn bản không thể đánh trúng Tư Nhĩ, mà chỉ biết chịu hậu quả trên người mình.
Hay ví dụ như khi có người hạ độc Tư Nhĩ, dù quá trình hạ độc có khéo léo thế nào, độc dược cũng sẽ phản lại, quay về làm hại chính người đã hạ độc.
Một số người thích mượn tay kẻ khác để giết người, nhưng cuối cùng họ sẽ là người bị mượn dao giết.
Tóm lại, đây là một lớp bảo vệ tuyệt vời. Chỉ cần ai có thực lực kém hơn Thiên Mục Thú muốn hại Tư Nhĩ, họ sẽ lập tức rơi vào vòng phản phệ trong thời gian ngắn.
Loại bảo vệ này bình thường người ta không thể nhìn thấy, chỉ có người có đôi mắt đặc biệt, hoặc linh hồn lực đạt đến Hồn Đế cảnh giới mới có thể nhận ra.
Ngự Bắc Huyền chính là người có đôi mắt đặc biệt có thể xuyên thấu hiện tượng, nhìn thấy bản chất Thấu Dạ Đồng.
Trong mắt anh, lúc này Tư Nhĩ trông giống như một quả cầu ánh sáng rất lớn.
Lớp bảo vệ đó thật sự phát sáng quá mạnh, suýt nữa làm anh chói mắt.
Vội vàng, Ngự Bắc Huyền lập tức đóng lại đôi mắt Thấu Dạ Đồng của mình.
May mắn là, công năng đặc biệt của đôi mắt này chỉ có thể quan sát mà không bị ảnh hưởng!
Tư Nhĩ không hề hay biết có người suýt nữa bị ánh sáng từ mình làm chói mắt, mà chỉ vui vẻ đăng ký xong tên họ và tuổi tác, rồi nhận được số thứ tự cho vòng sơ tuyển của Học viện Huyền Vũ.
Vòng sơ tuyển sẽ kiểm tra từng thí sinh về cốt linh, cảnh giới linh hồn lực, thiên phú linh hồn lực, và cảnh giới tu vi của Hồn Sủng đã khế ước.
Trong số đó, thiên phú linh hồn lực được xem là quan trọng nhất.
Thiên phú linh hồn lực được chia thành tám cấp độ: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Thanh, Lam, Tím, Kim – trong đó, Hồng cấp yếu nhất và Kim cấp mạnh nhất.
Tuy nhiên, chỉ riêng Tử cấp (Tím) đã được coi là hiếm có, còn Kim cấp thì ngàn năm mới xuất hiện một lần.
Những thí sinh tham gia thử nghiệm này, nếu thiên phú linh hồn lực thấp hơn Thanh cấp sẽ bị loại trực tiếp.
Tư Nhĩ vô cùng tò mò về thiên phú linh hồn lực của bản thân. Dựa vào việc cậu đã khế ước được với ba con Hồn Sủng, thiên phú của cậu chắc hẳn không tệ, nhưng vẫn không biết liệu có sánh được với hai nhân vật chính hay không.
Tư Nhĩ nhớ rõ Tư Nhiên và một nam chính khác là Đế Lâm Thiên đều sở hữu thiên phú hồn lực Tử Hắc Sắc (màu tím đen), còn Tư Hủ thì chỉ là Tử Sắc (màu tím) bình thường. Nghe nói, đại ca của Tư gia Tư Dập lại có thiên phú hiếm thấy: Tử Kim Sắc (màu tím vàng kim).
〖 Không biết ta có thể đạt được thiên phú Tử Sắc hay không? 〗
Nếu người khác nghĩ như vậy, có lẽ sẽ bị mọi người cười nhạo.
Nhưng khi Tư Nhĩ nghĩ như thế, đám người hóng chuyện lại thấy hoàn toàn bình thường, dù sao đây cũng là người được Thiên Mục Thú ban phúc!
Phải biết rằng, suốt vạn năm kể từ khi Trung Ương thành được xây dựng, số người từng được Thiên Mục Thú ban phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, và mỗi người trong số họ đều là thiên tài rực rỡ nhất thế hệ đó.
Mọi người đều tin rằng, Tư Nhĩ hẳn cũng sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy.
Quả nhiên, khi đến lượt Tư Nhĩ tham gia thử nghiệm, vừa đặt tay lên khối đá kiểm tra, một luồng kim quang chói lóa liền bùng lên, gần như làm lóa mắt tất cả mọi người xung quanh.
“Kim… Kim cấp sao?”
Vị đạo sư phụ trách thử nghiệm cho Tư Nhĩ không thể tin nổi, liên tục dụi mắt, dù thế nào cũng không ngờ rằng mình lại có cơ hội gặp được một thiên tài như vậy.
Điều này thật sự quá khó tin!
Chưa bàn đến việc bao lâu rồi mới xuất hiện một người sở hữu thiên phú Kim cấp, mà cho dù có xuất hiện, cũng không thể nào lại rơi vào đội ngũ của Học viện Huyền Vũ thế này được!
Chẳng lẽ là Huyền Vũ hiện linh sao?
Ba đạo sư chiêu sinh của các học viện khác cũng không dám tin vào mắt mình, lập tức chen qua đám đông để tiến gần đến bục thử nghiệm, vây quanh xem xét.
Thế nhưng vừa chen tới nơi, bọn họ đã thấy Tư Nhĩ đang nhìn chằm chằm vào khối đá thử nghiệm vừa bị nứt vỡ.
“Ta đã nghi rồi, làm sao lại có thiên tài thiên phú Kim cấp xuất hiện trong đội ngũ của Học viện Huyền Vũ chứ? Hóa ra là do khối đá thử nghiệm bị hỏng mà thôi.”
Đạo sư của Học viện Thanh Long khoanh tay trước ngực, nở nụ cười đắc ý.
Đạo sư của Học viện Chu Tước nghiêm túc hơn một chút:
“Có phải khối đá thử nghiệm này cấp bậc không đủ không? Hay là đổi một khối khác để thử nghiệm lại lần nữa?”
“Vậy thì đổi một khối đi.”
Đạo sư của Học viện Huyền Vũ cảm thấy vô cùng thấp thỏm, hắn cũng nghĩ rằng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trong lòng hắn hiểu rõ, khối đá thử nghiệm kia chắc chắn không có vấn đề gì, thuộc loại vừa đủ để đo được thiên phú cấp Kim.
Thế nhưng, thiên phú của Tư Nhĩ có lẽ còn mạnh hơn cả cấp Kim thông thường, vượt qua giới hạn của khối đá thử nghiệm, vì vậy mới dẫn đến hiện tượng vỡ đá đột ngột.
Tuy nhiên, thiên phú như vậy quả thật quá khó tin, nên cần phải thử nghiệm lại lần nữa để xác nhận.