Tôi sửa lại ý kiến cũ. Cuộc sống dã ngoại này chẳng bình yên chút nào.

Chuyện là thế này, hai ngày qua, phần thịt dự trữ đã bị ăn hết một phần ba. Mà sáng nay tôi lại muốn ăn gì đó ngọt ngọt.

Chợt nhớ đến tổ ong lần trước.

Nếu may mắn, có lẽ tôi sẽ kiếm được vài bánh sáp ong. Còn cả mật để phết lên mặt thịt nướng nữa.

Vậy nên, ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã xách Lucien ra ngoài.

Có lẽ do được ăn uống đầy đủ, hai cục thịt sau lưng vật nhỏ đã mọc ra hai cọng lông vũ, nhìn trông quái quái.

Tôi dự định sẽ dùng phương pháp lấy mật mà lúc lướt mạng thấy ở thế giới cũ. 

Hun khói dưới tổ ong.

Và hóa ra, ong trên hành tinh chết không sợ khói.

Hiện tại, tôi đang bị một đàn ong hung hãn truy sát, theo sau là tiếng vù vù rền rĩ cùng làn sương đen đặc quánh. Giữa những âm thanh kinh hoàng ấy, văng vẳng có tiếng hét chói tai vang vọng khắp bầu trời.

Lũ ong, chúng đang bắt chước tiếng người.

Ớn quá đi mất.

“Pi!”

Tôi ấn đầu nhỏ của Lucien trở về trong túi rồi chạy vọt vào rừng khô. Những âm thanh bén nhọn của lũ ong sau lưng càng lúc càng lớn, tựa như hàng loạt mũi khoan đâm thẳng vào màng nhĩ.

Hình như từ lúc đến hành tinh chết, sức lực của tôi so với trước lớn hơn nhiều.

Cụ thể là sau hai tiếng, lũ ong đã bay chậm lại, còn tôi thì không.

Là do mình đang dần thích nghi với môi trường mới sao?

Không rõ lắm, nhưng cuối cùng tôi vẫn thoát được đàn ong quỷ dị đó, nên chẳng có gì để phàn nàn.

Sau khi thoát khỏi lũ ong, tốc độ của tôi dần chậm lại. Nhàn nhã tản bộ trong rừng xem có thứ gì ăn được không. 

Không khí ở đây tương đối râm mát. Lucien, vẫn chẳng biết nguy hiểm là gì, lại ló đầu ra từ trong túi áo tôi. Khuôn mặt ngốc nghếch nhìn ngó xung quanh.

Có vẻ vật nhỏ khá thích thú với khung cảnh mới mẻ này. Âm pi cuối cùng trong câu cũng cao lên hai quãng.

Lúc lướt qua một ngã rẽ, tôi bị một tiếng vang lớn cùng làn khói bốc lên cao thu hút tầm mắt.

Chẳng biết từ lúc nào, bản tính tò mò đã lừa tôi tiến sâu vào trong rừng cây.

Một khối kim loại lớn vỡ nát nằm đó, một mặt phủ lớp bảo vệ trơn bóng, một mặt phủ lớp kính dày đã nứt ra nhiều mảnh. Trông giống như khoang cứu nạn.

Giữa những đóa hoa lửa nở rộ rực rỡ, tôi nhác trông thấy có bóng người.

Hai cái.

Ồ.

Dường như cảm nhận được sự hiện diện của tôi, hai bóng dáng đó đồng thời quay đầu lại. Bốn con mắt tĩnh lặng trong làn khói bỗng chốc trở nên sắc bén đề phòng, tràn đầy địch ý.

Những kẻ này là ai chứ?

Hai thiếu niên trông giống hệt con người, dung mạo khó phân nam nữ, mái tóc dài rối bù trong gió. Tóc trắng hoa hòe loè loẹt, tóc đen trầm tĩnh mềm mại.

Quần áo nhìn qua trông rất cao cấp trên người họ dính đầy tro bụi đen nhẻm. Có chỗ còn rách tung toé. Thấp thoáng có thể nhìn đến phần da lộ ra bên ngoài có vài vết thương nhẹ và những vết xước.

Bộ dạng chật vật, nhưng vẻ mặt lại vẫn toát lên một loại khí chất dương dương tự đắc, cùng hoàn cảnh bần cùng xung quanh hoàn toàn không hợp nhau. 

Kiêu ngạo và tự mãn.

Cảm giác này chắc chắn không sai được. 

Xác nhận, là trùng đực.

Họ nhìn tôi, lớn tiếng thốt ra một chuỗi âm thanh khó hiểu.

“@!! %¥#*”

Tôi biết nó không cùng ngôn ngữ với mình, nhưng dường như có thế lực nào đó tự động phiên dịch. Giống như chữ viết trong phòng thí nghiệm, chảy vào tai tôi thành những từ tôi có thể hiểu được.

Tôi đoán nếu tôi nói chuyện, nó cũng sẽ tự phiên dịch cho đối phương.

“Trùng cái?! Còn mang theo trùng con nữa!”

Trùng đực và trùng cái hồi nhỏ tương đối giống nhau, nếu không kiểm tra gen hoặc hoàn toàn trùng hóa thì khó mà phân biệt.

Có lẽ do có Lucien, bọn họ đã nhận định tôi là trùng cái nào đó. Vì chỉ trùng cái mới sinh được, không phải sao?

Tôi khẽ đặt tay lên ngực, cúi đầu hành lễ một cách tao nhã.

“Ngày tốt lành, hân hạnh được gặp các vị. Tôi là Link, đây là Lucien.”

Lucien cũng cúi đầu: “Pi pi.”

"Là trùng có lễ nghi." Giọng trùng tóc trắng mềm hơn, nhưng vẫn mang theo sự cao ngạo khó giấu.

“Tôi là Silver, đây là Onyx.”

Xong phần giới thiệu, Onyx thẳng thừng nói: “Tàu chở chúng tôi từ Emerald gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn nên phải dùng khoang cứu nạn, vô tình rơi vào hành tinh này.”

“Nếu được, mong cậu có thể liên hệ với văn phòng chính phủ Đế quốc hoặc bộ quản lý của Emerald. Bảo bọn họ cử quân đội đến đón chúng tôi trở về.”

"Yên tâm, cậu sẽ được hậu tạ đầy đủ." Silver tháo vòng tay vàng trên cổ tay, đưa ra: “Cái này thậm chí đủ để cậu chuyển đến hành tinh cấp D và sống sung sướng cả đời.”

Onyx vội vã bổ sung thêm: “Chúng tôi có thể đưa ra thêm tặng phẩm nếu cần. Và nếu giúp đỡ bọn tôi, cậu sẽ sự ưu ái từ Emerald cũng như Đế quốc nữa.”

Phúc lợi đưa ra lẫn cách thuyết phục của họ cũng thật sự khiến người ta động lòng. 

Nếu tôi là một trùng cái bình thường, chắc chắn sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Đáng tiếc, tôi là con người.

Và đây là hành tinh chết, địa điểm tận cùng lỗ đen. 

Rõ ràng, hai trùng này không hề biết họ sẽ không về được nữa.

Tương đương với tôi và Lucien có thêm hàng xóm.

Thực tế, trùng đực dù yếu hơn trùng cái rất nhiều lần, nhưng vẫn có tính công kích nhất định. Chưa kể đến khả năng trùng hóa sẽ khiến họ nguy hiểm hơn một bậc.

Một số con có dạng trùng có kiềm nhọn, có con thì có thể thải độc,... Không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.

[ Cõi mộng huy hoàng ] đã nói như vậy đấy.

Lucien thì mới sinh ra được vài ngày. Tôi thì chỉ là nhân loại chân yếu tay mềm. 

Không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần nắm giữ thế chủ động trước.

“À, nhưng tôi không định giúp hai vị đâu.”

Ánh mắt hai trùng nhìn tôi lập tức trở nên nguy hiểm, sắc lạnh như thể đang nhìn xuống một con côn trùng thấp kém.

“Trông hai cậu không vui lắm nhỉ?”

Trên đời này, có một kiểu sinh vật mà dù là người hay trùng cũng đều sợ hãi.

Những kẻ điên.

Đính chính lại, dù tôi ở trong bệnh viện tâm thần, nhưng tôi không có bị điên.

Giờ tôi mới giả vờ bị điên.

Chỉ để đảm bảo an toàn cho tôi và Lucien thôi.

Chứ tôi không có hứng thú gì đâu.

Hahaha.

Thế là, tôi nghiêng đầu một chút, mở to mắt như thể phát hiện ra điều gì thú vị.

“Xem nào. Chỉ giới thiệu tên riêng mà không có dòng họ đi kèm. Là trùng đực không có gia tộc hộ thuẫn sao?”

Lời vừa dứt, Silver tái mặt. Onyx lập tức đứng ra trước mặt Silver, mặt đất dưới chân nứt vỡ dưới lực dẫm mạnh mẽ. Móng tay dài ra, trở nên sắc nhọn như vũ khí.

“Dám nói chuyện với trùng đực như vậy, đáng chết!”

Trái tim tôi run rẩy.

Nhưng tôi vẫn thản nhiên.

Gậy chống gõ nhẹ trên mặt đất, tôi than nhẹ một tiếng: “Hai người có vẻ rất gấp gáp yêu cầu tôi gọi cứu trợ... Vì sao thế? Sợ đội cứu hộ không đến à?”

“Trường hợp nào mà trùng đực lại bị bỏ rơi chứ?”

Tôi vỗ tay, trưng ra nụ cười thân thiện.

“À ha! Trùng đực cấp thấp, nhỉ?”

Có lẽ chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Con ngươi của hai trùng nọ lập tức thu hẹp thành hình kim. Lồng ngực phập phồng, hô hấp hỗn loạn như đang cực kỳ phẫn nộ.

"Để xem nào. Cấp C, D, E hay... Ồ, là E à." Tôi dựa theo biểu cảm của họ mà dừng lại đúng lúc.

Hai trùng đực cấp E bị chỉ ra thân phận, thân thể đồng thời run lên.

Không ngờ họ lại dễ dàng dắt mũi đến thế.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Tiện thể nói luôn nhé, nơi này là hành tinh chết. Chỉ để hai cậu biết.”

Từ Emerald, hành tinh cao cấp nhất vũ trũ, thiên đường của trùng tộc — Trong một đêm rơi vào lỗ đen, hơn nữa còn bị ném vào hành tinh chết. 

Hành tinh chết, chỉ tên gọi này thôi đã đủ xác định án tử cho họ.

Ai lại mạo hiểm lao vào lỗ đen chỉ để cứu hai trùng đực cấp E chứ? Dù họ có là trùng đực đi nữa.

Sẽ không có cứu trợ, không quân đội, càng không có trùng tộc nào tới đây cả.

Trùng tóc đen trước mặt đã loạng choạng, không thể tin tưởng trừng mắt. Còn Silver thì như sắp khóc đến nơi.

“Tên khốn!”

Tôi suýt lảo đảo một chút.

“Kích động quá mức thì sẽ gặp rắc rối đấy. Dù tôi là một thân sĩ vị tha cũng sẽ không vui đâu...”

Không sao. Không cần lúng túng.

“Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi.”

Không biết họ có hiểu hay không, chỉ là đều im bặt rồi. Hai đôi mắt nhìn tôi một cách tràn ngập phẫn uất.

Chắc chắn là đang nguyền rủa tôi trong lòng rồi.

Tội nghiệp tôi.

_

Những cánh hoa lửa tuôn rơi rồi tắt dần.

Onyx và Silver không tình nguyện theo tôi và Lucien trở về tàn tích của phòng thí nghiệm.

Đoạn đường cũng không dài lắm, tôi nhàn nhã thả bước. Trong khi hai trùng đực còn lại cứ đi được một đoạn là lại thở dốc. 

Sức chịu đựng của trùng đực đúng là rất kém.

Rốt cuộc cũng về đến nơi trú ẩn.

Khắp nơi vốn dĩ phủ đầy mảnh kim loại và các loại dụng cụ thí nghiệm linh tinh. Hiện tại đã dọn dẹp gọn gàng, có thêm vài miếng thịt khô treo trên cửa sổ và sàn còn được trải thảm lông thú. 

Rõ ràng là hai trùng mới đến không hài lòng với gian phòng nhỏ này lắm.

Nhưng nhìn gậy chống trong tay tôi, họ chỉ mím môi không nói.

Trông rất ư là nhẫn nhục.

Ọc ọc ~

Silver đỏ mặt che lại bụng, nhỏ giọng cất lời.

“Có gì ăn sao?”

Onyx cũng nhìn sang, có vẻ như hai người đều đói.

"Tự đi tìm đồ ăn đi." Tôi cười giả lả. Thuận tay cầm miếng thịt khô lên đút cho Lucien.

Silver mím môi: “Tôi không thể.”

“Cậu có thể”

“Phải tin tưởng chính mình chứ. Có thể cứu chúng ta chỉ có chính chúng ta, có phải hay không?”

“...”

Hai trùng đực bặm môi. Do dự hồi lâu mới lảo đảo muốn quay người trở lại rừng khô, tìm thứ gì đó lót bụng.

Nhìn phần gót chân đã phồng rộp lên, lại cả thân thể mảnh mai như bị gió thổi cái sẽ bay của hai người họ, tôi xoa cằm.

Nếu để họ cứ thế đi, sẽ không chết trên đường chứ.

Thân sĩ lại mềm lòng rồi.

Tôi nhìn lại lòng vị tha ít ỏi của mình, lại nhìn Lucien, nhướng mày.

Vật nhỏ ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn tôi, tiếp tục dùng răng nanh gặm miếng thịt khô lớn rôm rốp.

Tôi thản nhiên lấy đi miếng thịt khô từ tay Lucien.

Vật nhỏ đơ mất vài giây.

Lucien nhìn tôi, chớp chớp mắt.

Sau đó, Lucien vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt to kia dấy lên chút u oán, giống như đang nhìn tên tra nam nào đó.

“...”

Nhưng mà thôi, chuyện đó tính sau.

Tôi gọi giật lại Onyx và Silver. Lịch sự xé mảnh thịt khô thành hai phần nhỏ hơn đưa qua.

“Lấy đi.”

Hai trùng nhìn thịt khô, vẻ mặt nghi hoặc, phức tạp, lo lắng.

"Yên tâm, thứ này không độc đâu. Tôi và Lucien đều ăn rồi." Còn ăn rất nhiều nữa.

“Không ăn là chết đói đấy.”

Nghe tôi lặp lại lần nữa, bọn họ cũng đã bắt đầu do dự.

Hoặc có lẽ sợ tôi nên không dám từ chối. Hoặc do gần hai ngày không ăn không uống nên khó khống chế chính mình.

Dù sao thì, trước khi tôi thu tay về, mỗi trùng đưa tay nhận lấy một miếng thịt khô.

Onyx và Silver nhìn nhau, rốt cuộc hạ quyết tâm, đồng thời cắn một miếng.

Đồng thời hét lên.

“A!”

Đồng thời ngã vật ra đất, không động đậy.

“...”

Ơ?

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play