Edit&Beta : Lotus Tea
-----------------------------------------------
Mọi người vẫn đang thưởng thức đồ ăn trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng và tươi cười của Diệp Cẩn, họ lập tức cảm thấy mùi đồ ăn thật thơm ngon, và cậu em trai dịu dàng nấu đồ ăn còn thơm hơn nữa!
[ Aaa, tiếng cười của cậu thật quyến rū, tôi cảm thấy nửa người mình tê liệt, sau này ai có thể cưới cậu ấy thì sẽ hạnh phúc lắm! Cậu ấy không chỉ nấu được những món ăn ngon mà còn có giọng nói hay và tôi cá là cậu ấy trông cũng rất xinh nữa! ]
[ Tôi phải làm gì nếu muốn mang chủ kênh về nhà! Từ giờ trở đi, cậu chỉ nấu ăn cho tôi và chỉ cười với tôi thôi! ]
[ Đánh thức anh chàng lầu trên đi. Chỉ cần ăn vài hạt đậu phộng thôi là say lắm rồi. Tin hay không thì tùy, tôi sẽ đánh thức cậu dậy! ]
[Tôi có phải là người duy nhất thắc mắc cậu ấy đang nói chuyện với ai không? ]
[ Bạn không phải là người duy nhất ở trên đây! ]
Diệp Cẩn thấy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều tò mò không biết cậu đang nói chuyện với ai nên cậu để quang não tập trung vào Bạch Bạch.
Bạch Bạch nhìn khối sáng não đột nhiên dao động trước mặt, muốn duỗi móng vuốt ra tát nó một cái, nhưng khi nghĩ đến đây là giấy chứng nhận thân phận của Diệp Cẩn, hắn lại thu móng vuốt lại.
Thấy Bạch Bạch muốn chụp quang não của mình, Diệp Cần vội vàng xoay nó lại, hướng về phía mì thái lát trên bàn ăn và giải thích với khán giả: "Đây là chú chó con tôi nhặt được ở bên ngoài ngày hôm qua. Tên của nó là Bạch Bạch. Các cậu thấy nó dễ thương không? Không biết là ai nhẫn tâm vứt Bạch Bạch đi"
Một số khán giả nữ trong phòng phát sóng trực tiếp đều sáng mắt khi nhìn thấy Bạch Bạch, trên màn hình tràn ngập những bình luận dễ thương khiến người ta muốn xoa xoa!
Nhìn thấy nhiều người yêu thương Bạch Bạch như vậy, trong lòng Diệp Cẩn cũng vui vẻ theo, nhưng nếu bây giờ không ăn mì, mì sẽ nguội mất, ăn không ngon. Diệp Cẩn đành phải nhắc nhở: "Được rồi, thời gian phát sóng trực tiếp hôm nay sắp kết thúc rồi. Nếu không ăn mì, mì sẽ nguội mất, ăn không ngon bằng bây giờ."
[Từ khi xem trực tiếp của Cẩm Cẩn, tôi cảm thấy thời gian giữa trưa trôi qua thật nhanh! Mọi chuyện kết thúc mà không cần phải làm gì cả! ]
[ Tôi còn chưa ăn đủ mà đã sắp kết thúc rồi, Diệp Cẩn, sao cậu không phát trực tiếp lúc ăn của mình đi. ]
[ Đúng rồi, những người vừa rồi nói chủ kênh gian dối đâu rồi? Đã đến lúc thực hiện lời hứa của các bạn chưa? Hay là người đó đã bỏ chạy rồi? ]
[ Đúng rồi, mấy tên vừa nói đồ ăn ngon thì sẽ cho cậu ngư lôi đâu rồi? Chạy mất rồi sao? ]
Diệp Cẩn nhìn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không muốn rời đi, cũng không thấy bọn họ đã hứa hẹn điều gì. Bởi vì bận thái mì, không để ý đến bình luận trong phòng phát sóng, cậu tò mò hỏi: "Các cậu hứa điều gì đấy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vội vàng giải thích cho Diệp Cẩn về vụ cá cược mà những người kia vừa mới đặt ra.
Sau khi Diệp Cẩn hiều ra, cậu định khuyên mọi người đừng tức giận nữa, nhưng phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung với các hiệu ứng đặc biệt, kéo dài trong vài phút rồi biển mất.
[ Ai nói tôi chạy trốn? Tôi chỉ tốn chút thời gian nạp tiền thôi. Tôi đã sai rồi. Cậu bạn ơi, cậu có bán mì thái bằng dao không? Tôi sẽ trả giá cao nhất cho một phần mì! Ném quà cũng được! ]
[ Thật đáng khinh! Bạn nghĩ mọi người ở đây không đủ khả năng để mua sao? Chủ kênh, chủ kênh, sao cậu không chọn người trả giá cao nhất và bán chúng đi. ]
[ Đồng ý! Nó cũng có thể được bán cho người trả giá cao nhất, bất kỳ ai có thể ra giá cao! ]
[ Bỏ lại đằng sau những giot nước mắt của người nghèo, huhuuuu ]
Diệp Cẩn nhìn cư dân mạng đang chen chúc đòi mua đồ ăn, cậu bất lực khuyên nhủ: "Hôm nay thì chưa bán được. Mì thái lát không thích hợp để vận chuyển. Để lâu sẽ bị vón cục, sau đó sẽ mất đi hương vị ban đầu. Để tôi nghĩ cách làm một số món ăn ngon có thể vận chuyển vào ngày mai. Hôm nay đến đây là hết. Tạm biệt mọi người, nhớ ăn trưa ngon miệng nhé."
Sau khi giọng nói vang lên, lần này Diệp Cẩn không nhìn vào bình luận nữa. Cậu đóng phòng phát sóng trực tiếp lại và đi làm thức ăn cho chó cho Bạch Bạch.
Khi Diệp Cần chuẩn bị xong thức ăn cho chó và mang ra chỗ nó thường ăn, Bạch Bạch đi tới bát, ngửi ngửi rồi quay mặt đi với vẻ chán ghét.
Diệp Cẩn đau đầu nhìn chú chó con lại trở nên kén ăn, lại một lần nữa hối hận vì sao lại nhặt nó về nhà. Thật sự là tự rước họa vào thân.
"Bạch Bạch, chúng ta làm một giao dịch nha, anh cho em ăn mì, nhưng em phải ăn hết đồ ăn còn lại trong bát, nếu không sau này anh sẽ không cho em ăn nữa."
Diệp Cẩn chọc chọc cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, bỏ mấy sợi mì vào bát của nó, nhưng không dám cho thêm vì sợ nó bị bệnh.
Diệp Cẩn ngồi xổm trước mặt Bạch Bạch, trong tay cầm bát, thấy nó bắt đầu ăn, cậu thở phào nhẹ nhõm, mà cũng thấy được tiểu tử này là động vật ăn thịt, chỉ ăn thịt, còn sót lại một đống rau trong bát.
Sau khi cậu và chó con ăn trưa xong, Diệp Cần ôm Bạch Bạch ngồi trên ghế sofa chơi một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, dường như ngoại trừ việc phát sóng trực tiếp mỗi ngày náo nhiệt ra thì những thời gian khác rất vắng vẻ.
"Bạch Bạch, em thấy anh có nên tìm việc gì khác để làm không? Mỗi ngày phát sóng trực tiếp xong anh cũng không biết làm gì, xung quanh cũng không có ai để nói chuyện." Diệp Cẩn chọc vào bụng Bạch Bạch, buồn chán lẩm bẩm một mình.
"Em Nghĩ anh nên làm gì đây? Dù sao thì anh cūng đã đến đây rồi, anh phải hòa nhập vào nơi này, em có nghĩ giống anh không?" Diệp Cẩn vô thức tiếp tục chọc vào bụng Bạch Bạch.
Phó Sâm nhìn Diệp Cẩn, người dường như đang mơ màng, trên mặt hiện lên vẻ ghi hoặc, có chút không hiểu Diệp Cẩn nói lời này là có ý gì. Cậu đến đây là có ý gi? Cậu đến từ đâu? Cậu ấy không thuộc về nơi này sao? Vậy thì cậu ấy là ai?
Trước khi anh kịp điều tra thêm thì tay của Diệp Cẩn đã liên tục chọc và di chuyển xuống dưới. Phó Sâm nhìn những ngón tay đang di chuyển xuống dưới, nếu anh có thể nhìn rõ vào lúc này, có lẽ mặt anh sẽ đen như mực. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa và đá Diệp Cẩn hai cái, khiến mu bàn tay cậu đỏ lên, khắp nơi đều là vết đỏ.
Diệp Cẩn cũng bị cơn đau ở tay kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, nhìn vết đỏ trên tay, cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì da không bị rách. Nhưng Diệp Cẩn thực sự không hiểu tại sao Bạch Bạch lại đột nhiên nổi giận như vậy. Không phải vừa rồi em ấy vẫn tốt sao.
Diệp Cẩn nhìn vết thương rõ ràng trên tay mình, tuy rằng không chảy máu, nhưng vẫn rất đáng sợ, tức giận đưa tay chọc Bạch Bạch đang năm trong ổ, Diệp Cẩn đi vào phòng vệ sinh, lau sạch vết thương đỏ trên tay.
Trong lúc lau tay, Diệp Cẩn nhìn vào quang não trên cổ tay, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu về việc mình nên làm gì.
Cơ thể hiện tại của cậu đã mười tám tuổi, nghĩa là cậu đã trưởng thành trên Trái Đất, nhưng ở thời đại giữa các vì sao cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên và không thể ra ngoài tìm việc làm, nhưng cậu có thể mở một cửa hàng trực tuyến hoặc bán hàng thông qua phát trực tiếp
Sau khi trở thành blogger triệu view ở kiếp trước, thỉnh thoảng cậu sẽ nhận một số đơn đặt hàng kinh doanh. Cậu có thể thành công mặc dù công nghệ thời đó không tiên tiến như bây giờ. Nếu cậu không thành công với điều kiện tốt như bây giờ thì thực sự lãng phí.
Diệp Cẩn là một người hay hành động. Cậu thích làm những gì cậu nghĩ. Ngay lập tức mở máy tính, đặt cọc tại trung tâm thương mại và đăng ký một cửa hàng trực tuyến, cậu đặt tên nó là Thành phố ẩn thực trung hoa.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Cẩn lại đăng một thông báo trong phòng phát sóng trực tiếp. Ngay khi cậu đăng thông báo lên, nó đã thu hút sự chú ý của những người hâm mộ đang tụ tập sôi nổi trong phòng phát sóng trực tiếp của mình.
[Ahhhhh các chị ơi, xem em tìm thấy gì này! Tiểu Cẩn đã mở một cửa hàng trực tuyến đó!
[ Đã thấy, chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé! Liệu tôi có thể thực sự nếm được đồ ăn trong tương lai không? Tôi rất mong chờ điều đó! ]
[ Mong đợi +1, nhưng không biết có tranh được không.]
[ Sau khi thấy người ở trên nói vậy, tôi cũng….. sợ đến lúc đó không tranh được. T.T ]
[ Các chị em ơi, em đi thám hiểm về rồi đây! Cửa hàng của tiểu Cẩn trống rỗng, bên trong không có gì cả. ]
[ Lầu trên à, cửa hàng mới mở chắc chắn là trống rỗng rồi, tiểu Cẩn lại ở một mình, cho nên tôi đoán chúng ta sau này phải dựa vào việc cướp bóc để mua đồ thôi, cậu ấy không thể cung cấp số lượng lớn không giới hạn được. ]
[ Rơi lệ! Tôi ở tại một hành tinh khác, cách rất xa với cậu ấy, tôi đoán đến lúc đó tôi thậm chí còn không thể uống nổi một bát súp. ]
Một lát sau, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận, không khác gì tình huống lúc Diệp Cẩn phát sóng trực tiếp. Không lâu sau đó, một lượt tìm kiếm nóng hổi xuất hiện trên trang web.
Từ khóa tìm kiếm hot #thanhphoamthuctrunghoa# nhanh chóng nhảy lên vị trí thứ ba trong danh sách tìm kiếm hot của Tinh Võng.
Tiếp theo đó là sự nghi ngờ của cư dân mạng, sự náo nhiệt của người hâm mộ và anti đến quậy phá. Cuộc tìm kiếm nóng bỏng vô cùng.
[ Lại là chủ kênh livestream này. Tại sao hai ngày nay tôi cứ nhìn thấy cậu ta vậy? Độ xuất hiện của cậu ta quá cao, phải không? Cậu ta đang chuẩn bị cho buổi ra mắt của mình à? ]
[ Người ở trên đang nói nhảm cái gì vậy! Mấy người không cho phép tiểu Cẩn của chúng tôi giỏi hơn mấy người sao? Những người xuất sắc và có nền tảng tốt không cảm thấy khó chịu khi phải xuất hiện trên trang tìm kiếm nóng hổi mỗi ngày, đúng không. Điều này còn tốt hơn một số người nổi tiếng bị lên trang tìm kiếm chỉ vì những chủ đề tầm thường . ]
[ Người ở trên là fan của chủ kênh đó phải không? Người qua đường thắc mắc thì hỏi? Sao cậu lại nói nặng lời thế? ]
[ Những người ở trên có ý định xấu gì à? Là fan của tiểu Cẩn, chúng tôi sẽ không vô cớ cãi nhau với người khác. Chúng tôi chỉ tập trung vào đồ ăn. Xin hãy hiểu rõ tình hình trước khi nói. ]
[+1 Xin hãy hiểu rõ tình hình trước khi nói. Ít nhất hãy xem lại toàn bộ live phát sóng trực tiếp, để bạn có đủ tự tin chỉ trích cậu ấy. ]
[ Tôi thừa nhận chủ kênh này rất giỏi, nhưng chỉ sau hai lần phát sóng đã không thể chờ nỗi để mở một cửa hàng, đây không phải là nôn nóng hút máu người hâm mộ và kiếm tiền sao?]
[ Đúng vậy, cậu ta điên cuồng kiếm tiền, nhưng chỉ bán thông qua mạng lưới ảo, ai biết cậu ta có dùng nguyên liệu kém chất lượng gì hay không? Nếu bạn thật sự ăn nó khi mua về nhà, rồi xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà tìm được người. ]
[ Đúng vậy, nếu có năng lực, cậu ta phải mở một cửa hàng ngoại tuyến chứ. Mở cửa hàng ngoại tuyến cần phải có biển hiệu và trải qua các bước kiểm tra, chỉ sợ rằng cậu ta không dám mở, đúng không? ]
[ Người ở trên không tìm được điểm đen nào khác nên mới đổ lỗi cho nguyên liệu sao? Xin hỏi một câu cmt hắc nước bẩn này giá bao nhiêu? ]
[ Nếu là người qua đường, không cần phải bôi nhọ như vậy, đến phòng phát trực tiếp xem lại, hoặc là ngày mai có mở phát sóng vào buổi trưa, liền biết dùng nguyên liệu gì. Nếu là anti, sẽ có acc clone để theo dõi. Dù sao thì trên nền tảng phát sóng trực tiếp của Tinh Tinh cũng chỉ có một vài kênh lớn, đối với anti hay thích đổi trắng thay đen này, tôi thực sự thấy có chút ghê tởm đó. ]
[+1 Thật là ghê tởm. Chỉ cần thấy tiểu Cẩn của chúng ta nổi tiếng là bắt đầu bôi nhọ rồi, không chịu nổi người khác nấu ăn ngon hơn mình sao. ]
Diệp Cẩn vừa đăng thông báo xong là lập tức offline, ôm Bạch Bạch đi mua sắm, hoàn toàn không biết tình hình đẫm máu trên mạng Tinh Không.
Diệp Cẩn lái tàu đệm khí đến chợ hôm qua, nghĩ muốn mua quần áo cho mình, nguyên chủ chỉ có mấy bộ quần áo này, hơn nữa đã cũ nát đến mức không còn dùng được nữa.
Sau khi mua quần áo xong, Diệp Cẩn muốn tìm người chế biến nồi lẩu uyên ương, đột nhiên cậu lại muốn ăn lẩu, nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, hay là tìm một nơi gần đó có thể làm đồ dùng nhà bếp. Cậu bế Bạch Bạch lang thang trên phố một hồi lâu, Diệp Cẩn tìm thấy một cửa hàng bán đồ dùng ở một góc phố.
Diệp Cẩn nhìn trước mắt là một khoảng sân tồi tàn không ăn nhập gì với toàn bộ con phố, có chút do dự không biết nên đi vào hay là quay người rời đi. Xung quanh sân là những tòa nhà hai ba tầng, chỉ có một khoảng sân đổ nát nằm lẻ loi ở cuối phố, trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Diệp Cẩn thật sự không thể tin được ở đây lại có thể chế tạo ra công cụ. Sau khi do dự một lúc, Diệp Cẩn nhìn cánh cửa đang hé mở, cậu bước tới gõ cửa.
Một lúc sau, một giọng nam trầm thấp từ trong tiệm truyền ra: "Ai đó? Có chuyện gì sao?" Vừa dứt lời, cửa nhà liền mở toang, Diệp Cẩn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Diệp Cẩn giật mình khi nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng có vết sẹo ở đuôi mắt trước mặt mình, cậu vô thức dùng sức, mãi đến khi Bạch Bạch cắn nhẹ vào tay, cậu mới tỉnh lại.
Diệp Cần lại nhìn kỹ người đàn ông trước mặc, phát hiện tuy rằng khí tức hung mãnh, bộ dạng hung dữ, nhưng trong mắt lại không có chút ác ý nào, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, giải thích mục đích của mình đến đây.
Điều mà Diệp Cẩn không để ý chính là, khi người đàn ông mở cửa, nhìn thấy cậu và Bạch Bạch trong tay mình, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc và sửng sốt, Bạch Bạch đang nằm trong tay cậu cũng khó chịu, nó rụt sâu vào trong vòng tay cậu ngay khi nhìn thấy người đàn ông này.