Edit&Beta : Lotus Tea
-----------------------------------------------
Diệp Cẩn đứng sau cánh cửa, lắng nghe tiếng mắng chói tai của người phụ nữ. Từ giọng điệu của bà ta và phảng phất chút thích thú của những người xung quanh vây xem, cậu có thể mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra bà ta là hàng xóm với nguyên chủ. Bà ta muốn lừa Diệp Cẩn để chiếm lấy căn nhà và gả con trai đi.
Sau khi không lừa được Diệp Cẩn, bà ta bắt đầu gây rắc rối với cậu và ức hiếp cậu bằng mọi cách.
Ngày hôm qua khi nguyên chủ đến bãi rác để nhặt ve chai, cậu ta tình cờ nhặt được một bộ phận năng lượng mecha. Bộ phận năng lượng này có thể bán được rất nhiều tiền trên hành tinh Fel lạc hậu này.
Khi bộ phận đó được tháo rời, con trai bà Trương đã nhìn thấy và giật lấy nó khỏi tay Diệp Cẩn.
Đây không phải lần đầu xảy ra loại chuyện này. Diệp Cẩn chưa bao giờ nghĩ sẽ mâu thuẫn với ai cả.
Nhưng khi đối phương xúc phạm đến cha mẹ Diệp Cẩn, cậu không thể giữ được bình tĩnh nữa và xô ngã hắn khỏi núi rác.
Kết quả là, hắn bị gãy chân. Bây giờ người phụ nữ đó đến đây để trả thù cho con trai bà ta.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, Diệp Cẩn không thể nhịn được nữa, liền mở cửa bước ra ngoài, nhìn chằm chằm người phụ nữ hung dữ trước mặt mình và nói, “Bà mắng tôi đủ chưa?”
Trương Minh Vân vừa mới mắng nhiếc dữ dội liền trừng mắt nhìn Diệp Cẩn.
Bà ta sững sờ trước ánh mắt sắc bén của cậu, nhưng khi nghe những lời Diệp Cẩn nói, bà ta lập tức hoàn hồn và tức giận chửi rủa, “Mắng mày thì đã làm sao? Tao còn muốn đánh mày nữa đấy! Cái đồ chó chẳng ai thèm. Thằng chó, dám khiến con trai tao thê thảm như vậy, còn bản thân mày thì ung dung ở nhà.
Tao mà không đánh gãy chân mày thì tao không phải Trương Minh Vân!” Vừa nói, bà ta vừa lao tới tấn công Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn nghe Trương Minh Vân mắng mình là "thằng chó", cơn giận trong lòng đã bốc lên dữ dội. Giờ lại nghe thêm những lời cay độc đó, lửa giận trong lòng cậu càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Cậu nhấc con robot thu dọn rác đang đứng cạnh cửa lên. Diệp Cẩn ném mạnh nó về phía trước, trúng vào người Trương Minh Vân đang lao tới.
Trương Minh Vân bị ném trúng, lập tức ôm đầu đau đớn rồi ngã xuống đất, lớn tiếng la hét về phía Diệp Cẩn, “A! Thằng chó không ai thèm này! Mày dám ném thứ đó vào người tao à!”
Những người đứng từ xa quan sát vở kịch này có chút ngạc nhiên vì hành động của Diệp Cẩn. Không ngờ rằng cậu bé đáng thương luôn cố nuốt uất ức vào nay lại cứng rắn đến vậy.
Diệp Cẩn nhìn người phụ nữ ngã nhào trên nền đất với đôi mắt lạnh lẽo và nói. “Tôi ghét nhất là có kẻ nhắc đến cha mẹ tôi và gọi tôi là đồ con hoang. Bà đã làm cả hai điều đó, đánh bà chỉ là trừng phạt nhẹ thôi đấy.”
“Mày, mày, Diệp Cẩn, cứ chờ đó cho tao!” Trương Minh Vân định tiếp tục mắng, nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ta lập tức bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Cẩn làm cho hoảng sợ, vội vàng nuốt lại lời định nói…
Diệp Cẩn nhìn theo bóng lưng Trương Minh Vân đang bỏ chạy và lớn tiếng gọi với theo:
“Bà Trương, tôi sẽ đợi bà ở đây đấy!”
Sau khi mọi người tản đi, Diệp Cẩn bình tĩnh liếc mắt nhìn cái đèn bị ném đi và không còn sáng nữa.
Vẻ mặt bình thản của cậu biến mất và ngay lập tức thay vào đó là sự xót xa hiện rõ.
Con robot thu lượm rác kia là con robot thông minh duy nhất trong nhà. Vừa rồi, cậu đã tức giận đến mức dùng nó để đánh người.
Mặc dù nó là phiên bản cũ, nhưng ở hành tinh này, tìm được một con robot không hư tổn hay phải sửa chữa cũng đã là điều hiếm hoi.
Diệp Cẩn không nỡ vứt nó đi, liền nhặt lên và đặt lại gần cửa.
Nhìn đồng hồ thấy đã gần ba giờ chiều, cậu do dự một chút rồi quyết định ra ngoài đi dạo. Nếu không, khi cần ra ngoài, cậu sẽ hoàn toàn không biết gì về môi trường xung quanh.
Diệp Cẩn bước đi trên con phố, quan sát những tòa nhà xung quanh có kiến trúc khá giống với Trái Đất. Điểm khác biệt duy nhất là vật liệu xây dựng ở đây trông giống hợp kim nhưng lại không hoàn toàn giống.
Các tòa nhà xung quanh không quá dày đặc, trên đường có rất ít người qua lại, và giao thông cũng không quá tệ.
Diệp Cẩn ngồi vào một chiếc xe lơ lửng bán tự động, nhìn xuống các tòa nhà bên dưới, rồi đến một khu phố đông đúc. Thấy nơi này có vẻ náo nhiệt, cậu liền xuống xe, định đi dạo quanh khu chợ thời đại liên sao.
Thế nhưng, sau khi bước xuống xe và lang thang quanh chợ, Diệp Cẩn nhận ra nó không sầm uất như cậu tưởng lúc nhìn từ trên cao. Những cửa tiệm trong chợ khá vắng vẻ, dường như chỉ thiếu mỗi một nhà hàng.
Diệp Cẩn tiếp tục dạo quanh khu vực xung quanh, bao gồm cả các khu chợ gần đó. Thấy thời gian cũng đã muộn, cậu quyết định bắt một chiếc xe lơ lửng để về nhà.
Sau khi xuống khỏi chiếc xe lơ lửng, cậu vẫn phải đi bộ một đoạn nữa mới về đến nhà. Khi đi ngang qua núi rác – nơi nguyên chủ từng nhặt phế liệu, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên mà không biết đó là gì.
Diệp Cẩn tò mò và có chút căng thẳng, nhìn về phía núi rác, rồi cẩn thận tiến lại gần nơi phát ra âm thanh.
Sau khi đến gần, cậu nhìn thấy một đống rác đang ngọ nguậy.
Diệp Cẩn tìm thấy một vật gần đó, cẩn thận mở lớp rác đang cử động, để lộ ra một thứ gì đó nhỏ bé màu trắng.
Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra một chú chó con toàn thân tuyết trắng, tai nhọn. Trông nó chỉ khoảng hai, ba tháng tuổi.
Nó đang nằm trên đống rác, cơ thể nhỏ bé chậm rãi cựa quậy.
Diệp Cẩn xót xa hỏi: “Ai lại bỏ rơi một chú chó đáng yêu như thế này chứ? Quá nhẫn tâm!”
Không chút do dự, cậu liền mua một loạt đồ dùng cho thú cưng và sữa bột đặc biệt để chăm sóc chú chó nhỏ.
Diệp Cẩn nhìn chú cún con lúc đầu không chịu uống sữa, nhưng giờ vì quá đói mà đã nằm bên cạnh bát sữa, chăm chú liếm từng ngụm nhỏ.
Nhìn cảnh đó, Diệp Cẩn không kìm được mà dùng ngón tay chọc nhẹ vào nó, dịu dàng nói:
"Nhóc con, từ giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau nhé. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt! Anh đặt tên cho em được không?"
Chú chó nhỏ vẫn tiếp tục liếm sữa, cái đuôi mềm mại vô thức cọ vào giữa các ngón tay của Diệp Cẩn.
Cậu vươn tay chọc nhẹ nó lần nữa, rồi tự nhủ:
"Không để ý anh à? Vậy coi như em đồng ý rồi nhé."
Sau một hồi suy nghĩ, cậu thực sự không biết nên đặt tên gì cho nó. Cậu đắn đo rất lâu, cuối cùng lại chọn một cái tên vô cùng đơn giản:
"Anh nghĩ ra rồi! Vì em trắng như tuyết, sao không gọi là Bạch Bạch nhỉ? Dễ nhớ mà!"
Diệp Cẩn không ngờ rằng Bạch Bạch đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, rồi khe khẽ rên một tiếng.
Cậu cứ tưởng nó đồng ý với cái tên đó, liền vui vẻ gọi mấy lần, nhưng ai ngờ Bạch Bạch lại không hề hài lòng đến mức giơ một chân lên vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu.
May mắn là nó chỉ dùng đệm thịt mềm, không giơ móng vuốt ra. Nếu không, tay của Diệp Cẩn chắc chắn sẽ thêm vài lỗ thủng.
Cậu cười trêu chú chó một lúc, đến khi thấy nó nằm lười ra đất sau khi uống sữa, Diệp Cẩn lo lắng mặt sàn quá lạnh sẽ khiến nó bị cảm, liền bế nó lên và đặt vào ổ đã chuẩn bị sẵn.
Thấy Bạch Bạch ngủ thiếp đi, Diệp Cẩn cũng không trêu nó nữa. Khi nhìn lại tài khoản, sau khi mua đồ dùng cho thú cưng, cậu chỉ còn lại 8.000 tinh tệ. Nhưng Diệp Cẩn không hề tiếc.
Ngược lại cậu còn thấy vui, vì từ giờ trong nhà đã có một người để bầu bạn cùng mình.
Diệp Cẩn hoàn toàn không biết rằng, trong lúc mình bận rộn chăm sóc chó con vào buổi chiều, thì buổi phát sóng trực tiếp lúc trưa của cậu đã được đẩy lên top nhờ những người hâm mộ vì họ muốn được ăn món ngon thêm lần nữa!
#ẩm thực trung hoa #đã lọt top tìm kiếm suốt cả buổi chiều.
[Ẩm thực Trung Hoa? Đó là gì? Là món ăn do người Trung Quốc phát minh ra sao?]
[Nhìn vào hình ảnh mà chủ thớt đăng đăng tải, có vẻ như món ăn được làm từ nguyên liệu tự nhiên. Nhưng ai cũng biết rằng, các loại nguyên liệu ăn được do Viện Khoa học Đế quốc nghiên cứu hiện nay cũng khó ăn chẳng kém gì dịch dinh dưỡng vị sầu riêng – thứ được công nhận là khó uống nhất.]
[+1 Tôi từng may mắn được ăn đồ ăn làm từ nguyên liệu tự nhiên một lần. Nói thật, tôi chỉ ước mình có thêm một cái miệng để ăn tiếp thôi!]
[Người ở trên chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, vì không phải ai cũng có cơ hội ăn thực phẩm tự nhiên đâu.]
[Trở lại vấn đề chính, người ta nói rằng cháo cá và cá kho đều được làm từ cá. Trong Trung tâm Thương mại Liên Sao vẫn còn rất nhiều nguyên liệu là thịt. Thật lòng mà nói, tôi không tin rằng cá có thể làm ra thứ gì ngon cả.]
[Lầu trên nói đúng đó, cá là loại thịt tanh đến mức chỉ cần ngửi thôi cũng muốn nôn rồi. Nó được xác nhận là có thể ăn được từ năm, sáu năm trước, nhưng đến giờ vẫn chưa ai làm ra món nào có thể ăn nổi.]
[Lầu trên +1 Mặc dù nhìn trong ảnh có vẻ đẹp đấy, nhưng tôi thật sự không tin nó có thể ăn được, trừ khi có người từng ăn xác nhận.]
[Lầu trên, tôi có thể làm chứng rằng nó thực sự rất ngon! Tôi cũng có mặt trong buổi phát sóng trực tiếp. Sau khi ăn rồi, tôi vẫn không thể quên được hương vị đó, thậm chí ngay cả thực phẩm dinh dưỡng cao cấp nhất cũng trở nên nhạt nhẽo.]
[+1 Tôi vẫn đang xem lại buổi phát sóng trực tiếp trên N đây, phải dựa vào nó để nuốt cơm luôn.]
[Đồng cảnh ngộ, xem đi xem lại, tôi cảm thấy cuộc đời này sẽ không trọn vẹn nếu chưa được ăn món đó.]
[Không chừng mấy người trên kia là thủy quân được thuê quảng cáo ấy. Cá mà cũng làm ra món ngon được á?]
[Tôi e là chủ kênh này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi. Ai mà không biết mùi tanh của cá là thứ khó khử nhất, món ăn làm từ cá chắc chắn không thể nuốt nổi. Bỏ tiền mua hot search kiểu này không sợ bị thiên hạ cười vào mặt sao?]
[Tôi có thể làm chứng rằng nó thực sự rất ngon! Nếu không tin, bạn có thể vào phòng phát sóng trực tiếp của chủ kênh để xem lại. Tôi đảm bảo bạn sẽ bị mê hoặc bởi hương thơm đó. Số phòng là 11032057.]
[Lầu trên nói đúng đó, vào rồi là không thoát ra được đâu!]
[Lầu trên +1, vào đi rồi sẽ thấy đây đúng là kho báu!]
Nhiều cư dân mạng ban đầu không tin đã kéo nhau vào phòng live của Diệp Cẩn để kiểm chứng.
Nhưng họ không trở lại nữa, điều này càng làm dấy lên sự tò mò, khiến ngày càng nhiều người đổ xô vào phòng phát sóng của Diệp Cẩn – và rồi tất cả đều rơi vào cái bẫy y như những người trước.
Sau một thời gian dài, khi một số cư dân mạng vẫn đang kiên trì chờ phản hồi và định tự mình kiểm chứng, thì những người tiên phong đi xem live stream của Diệp Cẩn cuối cùng cũng quay lại.
Nhưng phong cách nói chuyện của họ đột nhiên thay đổi kỳ lạ. Bỗng xuất hiện hàng loạt người tâng bốc, khen ngợi không tiếc lời, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả những người từng quảng bá ban đầu.
Một số cư dân mạng trước đó khăng khăng cho rằng đây chỉ là một chiêu trò cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Họ cũng lao vào xem phát lại, và rồi cũng bị cuốn vào như những người trước đó. Vòng lặp bị "vả mặt" cứ thế lặp đi lặp lại.
Vì vậy, chủ đề tìm kiếm nóng bỏng này đã giữ vững vị trí đầu bảng suốt cả buổi chiều, mãi cho đến khi bị một tin tức mới thay thế vào lúc 6 giờ tối.
Diệp Cẩn cũng từ 500.000 fan tăng vọt lên 1 triệu, nhưng chính cậu lại không hề hay biết vì đã tắt thông báo.
Lúc này, Diệp Cẩn chỉ đang chuẩn bị bữa tối. Cậu hấp cơm và hâm lại món cá kho đã nấu buổi trưa.
Khi vừa ngồi vào bàn ăn, cậu cảm giác có thứ gì đó vỗ nhẹ vào chân mình. Cậu nhanh chóng cúi xuống và thấy Bạch Bạch lúc đó đang ngủ say trong ổ.
Khi cậu đến gần ổ, Bạch Bạch liền nhìn cậu với vẻ mặt tội nghiệp, đồng thời cắn nhẹ ống quần của anh.
Diệp Cẩn cảm thấy ánh mắt đáng thương của nó thật đáng yêu, nhưng nghĩ đến việc chó không thể ăn đồ quá dầu mỡ hoặc quá mặn, cậu không cho nó ăn cá kho mà chỉ pha sữa rồi trộn thêm ít thức ăn dành riêng cho chó.
Sau khi ăn xong, Diệp Cẩn ra ngoài thì thấy Bạch Bạch vẫn nằm yên trong ổ, không nhúc nhích gì cả. Diệp Cẩn nhìn nó, hơi lo lắng liệu có phải nó không khỏe không, nên cậu định bế nó lên kiểm tra.
Diệp Cẩn nhìn tay mình bị hất ra và cái mông trắng nhỏ đang quay về phía cậu. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Cẩn đưa tay ra chọc vào cái mông nhỏ ấy, liền thấy Bạch Bạch quay ngoắt lại, há miệng với vẻ mặt hung dữ như muốn cắn anh.
May mà Diệp Cẩn nhanh tay né kịp, nếu không chắc chắn đã bị cắn rồi.
Nhìn Bạch Bạch đầy cảnh giác, Diệp Cẩn vừa hoang mang vừa thấy buồn cười. Cậu lại chọc vào mông nó lần nữa, nhưng lần này thì không trêu nó nữa. Cậu đổ bát sữa có trộn thức ăn ra, pha lại một bát sữa mới không thêm gì cả.
Đến tối, sau khi tắm xong, Diệp Cẩn nhìn lướt qua bát thức ăn đặt ở đó. Đồ ăn trong bát đã hết sạch. Có vẻ như nó không thích thức ăn cho chó trong sữa nên đã không ăn.
Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng nó không bị ốm. Nhân tiện, trưa ngày mai cậu sẽ làm cơm chó cho Bạch Bạch và xem liệu nó có chịu ăn hay không.
Còn Bạch Bạch, sau khi uống sữa và nằm trong ổ, có chút ngạc nhiên khi thấy gương mặt của Diệp Cẩn dưới ánh đèn rõ ràng hơn.
Hắn không ngờ rằng một người trông bình thường vào ban ngày chỉ cần hất tóc lên một chút lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, lấp lánh như thể có những vì sao đang nhảy múa bên trong, vô cùng thu hút. Khi cười, trông như mang theo sự dịu dàng vô hạn.
Bạch Bạch thực ra chính là Phó Sâm. Nghĩ đến những hành động của Diệp Cẩn kể từ khi mang hắn về nhà hôm nay, rõ ràng có thể thấy người này rất thích động vật nhỏ.
Tay nghề nấu ăn của cậu ấy lại càng khiến Phó Sâm bất ngờ hơn.
Món ăn rõ ràng được làm từ cá và thịt, và Phó Sâm chỉ cần ngửi mùi hương cũng biết rằng hương vị chắc chắn không tệ, đặc biệt là khi anh không hề ngửi thấy bất kỳ mùi tanh nào của cá.
Điều này thật khó tin đối với một người có khứu giác quá nhạy bén như anh, khiến anh hiếm khi có cảm giác thèm ăn.
Nhưng khi nghĩ đến trải nghiệm bị ép uống sữa bột hôm nay, anh nghiến răng đầy bực tức.
Anh đã phải chịu cảnh bị rượt đuổi để đút sữa bột trong một khoảng thời gian dài. Vì sức khỏe của bản thân, Phó Sâm đành thỏa hiệp.
Nhưng không ngờ đến tối lại không cho anh ăn gì, thậm chí còn trộn thức ăn cho chó vào sữa bột. Thật là quá đáng (với sói) mà!
Phó Sâm không nhịn được mà giận dỗi. Ai ngờ người này lại bắt đầu giở trò lưu manh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tối hôm nay, sắc mặt Phó Sâm trầm xuống. Đường đường là một vị tướng uy nghiêm, vậy mà lại trở thành thú cưng của người khác, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, có lẽ việc được ăn những món ngon này có thể giúp anh chữa khỏi chứng chán ăn—một chứng rối loạn cảm xúc khiến người ta ám ảnh với việc giảm cân đến mức từ chối ăn uống trong tương lai.