Vì Dư Niên cứ khăng khăng muốn bái Diệp Cẩn làm sư phụ, nên cứ cách ngày lại đến nhà Diệp Cẩn một lần, miệng thì nói là đến giúp đỡ, nhưng thật ra chỉ toàn ăn uống no nê. Hơn nữa, cậu ta còn thường xuyên tỏ vẻ lễ độ trước mặt Diệp Cẩn, khiến Phó Sâm ngày càng chán ghét. Mỗi lần Dư Niên đến giúp, Phó Sâm đều chắn ngay trước cửa không cho vào, dù cuối cùng vẫn bị Diệp Cẩn bế đi chỗ khác.
Hôm đó, khi Dư Niên lại đến giúp Diệp Cẩn, vẫn như thường lệ bị Phó Sâm chặn lại và bị táp một cái. Diệp Cẩn nhìn cảnh giằng co trước cửa, thấy buồn cười, lại bế Bạch Bạch trở về ghế sofa trong phòng khách.
Dư Niên theo Diệp Cẩn vào nhà, nhìn chú cún con vẫn không ngừng trừng mắt nhìn mình dù đã bị đặt lên sofa, bèn thắc mắc: “Em không biết mình đã đắc tội gì với nó, mà lần nào tới nó cũng nhìn em như vậy.”
Diệp Cẩn xoa đầu Bạch Bạch rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là đang dỗi thôi, chờ nó quen rồi sẽ ổn.”
Diệp Cẩn cảm thấy việc Dư Niên cứ chạy tới chạy lui mỗi ngày thế này cũng không phải cách hay, nên nghiêm túc nhìn Dư Niên và hỏi: “Em thật sự muốn theo anh học nấu ăn à? Em biết không, trong thời kỳ cổ đại của Trái Đất, ở Hoa Hạ có câu ‘Một ngày làm thầy, cả đời làm cha’. Dĩ nhiên anh không mong em xem anh như cha mình, nhưng hy vọng đệ tử của anh phải thực sự yêu thích ẩm thực Trung Hoa.”
Nghe Diệp Cẩn nói vậy, mắt Dư Niên sáng lên, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ rồi lập tức hưng phấn nói: “Sư phụ! Em thật sự rất thích đồ ăn Trung Hoa, em hứa sẽ tôn trọng anh như cha mình vậy, anh bảo em đi hướng đông thì em tuyệt đối không đi hướng tây!”
Diệp Cẩn nghe Dư Niên nói xong thì vừa buồn cười vừa bất lực: “Nói linh tinh gì đấy, anh nhận em làm đệ tử chứ có phải tìm con trai đâu. Em chỉ cần học nấu ăn cho tốt là được. Ngoài ra, anh phải nói trước, học nấu ăn không dễ đâu. Ví dụ như thái rau, xử lý nguyên liệu mới chỉ là bước đầu thôi. Nếu không chịu nổi, thì mau bỏ đi cho khỏe.”
Nói xong, Diệp Cẩn nhìn Dư Niên với ánh mắt đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Dư Niên thấy Diệp Cẩn nghiêm túc như vậy, bèn thu lại nụ cười, nghiêm túc đảm bảo: “Sư phụ, anh yên tâm! Em nhất định sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng. Dù có cực khổ đến đâu em cũng sẽ kiên trì!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play