Nội công là một giả thiết độc đáo của võ hiệp, bao gồm cả những lợi ích như chữa bệnh và chữa thương. Đây cũng là lý do mà Lâm quán chủ muốn thỉnh Tổng tiêu đầu của tiêu cục Bạch Mã ra tay —— so với những người chỉ luyện ngoại công như họ, đối phương mới được coi là đã thực sự bước chân vào giới võ lâm chính thống.

Nghe thấy có một cô nương học qua y thuật đến thăm, Lâm quán chủ đang chìm trong đau khổ sững người một chút. May mắn là ông ta tuy mệt mỏi nhưng chưa hoàn toàn mất cảnh giác, khi trò chuyện đã khéo léo hỏi thăm ý đồ của đối phương.

Tuy rằng Lâm quán chủ hỏi rất uyển chuyển, nhưng Mạnh Cẩn Đường lại trả lời rất thản nhiên: “Tình cờ đi ngang qua nên vào xem thử.”

Trong tình huống bình thường, Lâm quán chủ sẽ không chấp nhận lý do này, nhưng khi thấy thanh trường kiếm bên hông người kia thì ông ta hiểu ra —— cao thủ võ lâm mà, trên đường gặp việc gì náo nhiệt thì ghé vào xem cũng là chuyện bình thường.

Lâm Tứ sốt đến mặt mày đỏ bừng, miệng không ngừng nói mê sảng. Đùi phải của hắn hiện lên một mảng màu tím đen bất thường, miệng vết thương sưng to, ở giữa có hai điểm huyết, ngoài ra không thấy vết thương nào khác.

Mủ vàng không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.

Trong lòng Mạnh Cẩn Đường có chút tiếc nuối —— trên người nàng có thuốc trị thương, cũng có độc dược. Nếu không phải hiện tại không thể lưu trữ, nàng thật sự muốn thử nghiệm phương pháp lấy độc trị độc.

Hình như cảm nhận được gì mà người bệnh trên giường đột nhiên run rẩy.

Mạnh Cẩn Đường nhìn lướt qua, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt lương khâu trên đùi Lâm Tứ, đem nội lực theo huyệt đạo chậm rãi đưa vào. Rất nhanh nàng đã cảm thấy phía trước bị chặn bởi một khối vật gì đó rất lớn.

[Thôi Huyết Quá Cung] là một trong những phương thức vận hành nội lực trong trò chơi, có tác dụng giúp tăng độ thuần thục và hạn mức nội lực cao nhất. Tiếc rằng nhân khẩu Hàn Sơn phái không đông, trong môn phái ngoài đám Vượn Nhu thỉnh thoảng ghé thăm ra thì căn bản không thấy sinh vật linh trưởng nào khác. Mạnh chưởng môn nhân lúc đi ngang qua nổi hứng liền tiện thể trên người Lâm Tứ khai thác một chút kinh nghiệm thao tác nội công thực tế.

《nội công cơ bản》 vốn dĩ công chính bình thản. Bởi vì bản thân nàng mang hàn độc trong người nên Lâm Tứ mơ hồ cảm thấy như có nước lạnh không ngừng chảy vào kinh mạch. Kể từ khi bị rắn cắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy loại khoái cảm khó tả này.

Từng luồng máu độc đen ngòm từ miệng vết thương bị ép ra. Trước khi ra tay, Mạnh Cẩn Đường cũng không ngờ hiệu quả lại rõ ràng như vậy —— nàng lúc này còn không biết, chính mình trong cơ thể đã có hàn độc, trong quá trình vận chuyển công lực hàng ngày, liền tự nhiên mà có thêm một chút phương pháp áp chế và bức bách độc tố.

Trong quá trình ép độc, Mạnh Cẩn Đường chậm rãi cảm nhận được những chỗ tinh diệu trong thao tác nội lực thực tế. Máu độc từ chỗ vết thương ở chân Lâm Tứ chảy ra rất nhiều, làm ướt đẫm một tấm đệm rồi phải thay tấm khác. Cứ thế thay đến tấm thứ 5 thì máu chảy ra mới từ đen chuyển sang đỏ.

Mạnh Cẩn Đường hơ nóng con dao nhỏ trên lửa, gọt bỏ phần thịt thối ở miệng vết thương. Nàng cầm chắc con dao, động tác vững như núi Thái Sơn, nhẹ nhàng và nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã hoàn thành công việc làm sạch miệng vết thương.

Nhận thấy Lâm Tứ hiện tại chỉ còn da bọc xương, để tránh cho đối phương rơi vào tình trạng nguy kịch do trúng độc rắn và mất máu quá nhiều, Mạnh Cẩn Đường đã cho hắn uống một viên Tiểu Hồi Xuân Đan.

Trong lúc nàng chữa bệnh, vợ chồng Lâm quán chủ và những người thân cận trong quán đều tụ tập xung quanh, chăm chú quan sát. Họ chỉ thấy thiếu nữ kia đưa tay nhẹ nhàng ấn lên đùi Lâm Tứ một cái, máu độc đen ngòm liền tự động chảy ra, tiếp theo ánh bạc lóe lên, thịt thối biến mất, rồi thoa một lớp thuốc bột cầm máu. Sau đó, Mạnh Cẩn Đường lấy từ túi đồ ra một chiếc bình ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ lớn hơn hạt đậu nành không bao nhiêu, rồi cho Lâm Tứ uống vào.

Mười lăm phút sau, Lâm Tứ vốn dĩ đang trong trạng thái hôn mê đã có thể mở mắt, gọi cha gọi mẹ, kêu khát kêu đói. Vợ chồng nhà họ Lâm vô cùng cảm kích Mạnh Cẩn Đường, liên tục cảm ơn và không nhịn được hỏi thăm liệu nàng có phải là đệ tử của một môn phái danh tiếng nào không.

Mạnh Cẩn Đường nhớ lại cách đối thoại trong trò chơi, chắp tay mỉm cười nói: “Tại hạ là đệ tử Hàn Sơn phái, hôm nay trùng hợp đi ngang qua, cũng coi như là kết một mối thiện duyên.”

Lâm quán chủ ngớ người.

Núi Hàn Sơn kéo dài gần năm trăm dặm, diện tích cực kỳ rộng lớn. Chỉ dựa vào cái tên núi thì ai biết cô nương này ngày thường tu hành ở đâu. Hơn nữa, tổ tiên ba đời nhà ông đều là người địa phương, bình thường cũng chưa từng nghe qua xung quanh có môn phái nào tên là Hàn Sơn.

Trong giới võ lâm có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ. Một số môn phái thường thích đóng cửa tu luyện, không thích đặt chân vào giang hồ, đó cũng không phải là chuyện hiếm lạ.

【Hệ thống: Nhận thành công 10 điểm danh vọng môn phái, độ thiện cảm của trấn Mai Đài tăng 1 điểm.】

Lâm quán chủ: “Vị cô nương này, xin hỏi nếu tình hình của con trai tôi sau này có chút tái phát thì phải làm thế nào?”

Mạnh Cẩn Đường cũng đã suy xét qua vấn đề này, liền đưa cho Lâm quán chủ một chiếc bình sứ.

Lâm quán chủ mở bình sứ ra, thấy bên trong toàn là những vụn đen như than: “……”

Mạnh Cẩn Đường cười: “Loại thuốc này có thể làm người ta hành động chậm chạp. Lâm tiên sinh lo lắng có chuyện xảy ra thì có thể cho công tử nhà ông uống loại thuốc này, để hắn không chạy vào rừng cây nữa.”

Vốn dĩ định xin một ít Tán Kim Sang, Lâm quán chủ đành nói: “…… Đa tạ cô nương.”

Vợ chồng nhà họ Lâm ngoài miệng cảm ơn ra còn đưa thêm ba mươi lượng bạc trắng làm tiền khám bệnh, đồng thời nhiệt tình mời Mạnh Cẩn Đường ở lại nhà ăn cơm, nhưng nàng không muốn nán lại bên ngoài nên từ chối lời mời của hai người.

Lâm quán chủ bỗng nhiên nói: “Cô nương xin đợi một lát, Lâm mỗ có chuyện muốn nói.”

Dưới vành mũ có rèm, Mạnh Cẩn Đường khẽ nhếch môi.

—— Nàng vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ, đường lên Hàn Sơn rất gập ghềnh, con trai thứ tư nhà họ Lâm sau khi vào sâu trong núi bị rắn độc cắn thương tích ở đùi phải thì làm sao xuống núi được?

Nếu nói là dùng cả tay và chân để leo xuống thì lại không thấy vết trầy xước nào trên tứ chi của Lâm Tứ.

Lâm quán chủ cung kính mời Mạnh Cẩn Đường vào nội thất, hai người mặt đối mặt phân chủ khách ngồi xuống.

“Không giấu gì cô nương, trước đây con trai thứ ba của Lâm mỗ từng vô cớ rời nhà. Lâm mỗ nghi ngờ hắn vẫn chưa đi xa, vẫn luôn quanh quẩn trên núi gần đây, chỉ là vì một số lý do nên không tiện lộ diện. Hai ngày trước thấy đệ đệ gặp rắn độc cắn bị thương nên đã lén lút đưa người xuống núi……”

Sau khi nghe Lâm quán chủ kể lại, một thông báo hệ thống mới xuất hiện ——

【Hệ thống: Nghe Lâm quán chủ miêu tả, vụ con trai thứ ba nhà họ Lâm mất tích hình như có ẩn tình, đáng giá điều tra rõ ràng một phen.

Yêu cầu nhiệm vụ: Điều tra rõ tung tích con trai thứ ba nhà họ Lâm.

Đếm ngược: 30 ngày.】

Lâm quán chủ chắp tay: “Nếu cô nương là đệ tử Hàn Sơn phái, vậy trên núi có tình huống gì thì cũng nên báo cho cô nương một tiếng.”

Mạnh Cẩn Đường cười nói: “Ta hiểu được, đa tạ Lâm quán chủ đã nhắc nhở.”

Nàng lại hỏi thăm địa điểm Lâm Tứ bị thương, phát hiện ở một khu rừng cách đây ba mươi dặm về phía đông.

Nhiệm vụ mới được kích hoạt có thời gian đếm ngược là một tháng. Thông thường, loại giới hạn thời gian này cũng là một lời nhắc nhở uyển chuyển – nếu còn ba mươi ngày, người chơi tốt nhất đừng hành động ngay mà nên tranh thủ thời gian nâng cao bản thân để tránh gặp phải tình huống ngoài ý muốn do không đủ sức mạnh trên đường giải quyết vấn đề.

Sau khi từ biệt võ quán họ Lâm, Mạnh Cẩn Đường lại tùy ý đi dạo trên phố, mua một ít vật dụng hàng ngày với giá cả phải chăng hơn trong cửa hàng hệ thống. Nàng vốn định quay trở lại núi thì chợt cảm thấy có người ở phía sau mình. Mặc kệ đối phương cố ý hay vô tình, nàng trực tiếp vận khinh công, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa đối phương ở phía sau.

*

Lâm quán chủ ngoài con trai ra còn có một người con rể họ Vương, ngày thường cũng ở trong võ quán hỗ trợ, theo nhạc phụ học chút quyền cước, côn bổng.

Người con rể vội vàng vào cửa chạy đến trước mặt nhạc phụ, nhỏ giọng nói vài câu. Người sau chăm chú lắng nghe, một lát sau thở dài: “Có thể đột nhiên biến mất như vậy, chắc là đã dùng đến khinh công trong truyền thuyết giang hồ. Xem ra vị cô nương này quả nhiên là một đệ tử danh môn. Nếu đổi thành Mã Tổng tiêu đầu ở đây thì có lẽ có thể nhìn ra chút gì, nhưng ta lại không có nhãn lực đó.”

Vị đại phu đã từng xem bệnh cho Lâm Tứ lại được người của võ quán mời trở lại. Sau khi xác nhận lại trạng thái của Lâm Tứ, ông ta vô cùng kinh ngạc, cho rằng cô nương kia chắc chắn là một vị thần y không xuất thế, đồng thời còn nhận ra loại thuốc bột trên miệng vết thương của Lâm Tứ chính là Kim Sang Tán mà người trong giang hồ hay dùng.

Hiện tại đã là giờ ngọ. Thấy con trai đã có chuyển biến tốt, Lâm quán chủ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tự mình đi đưa cơm cho người cha già đang ở trong đông phòng hậu viện.

Trong căn phòng phía đông tinh khiết như động tuyết, chỉ có ở giữa đặt một chiếc ghế bập bênh. Trên ghế bập bênh có một ông lão nằm.

Nghe thấy tiếng người vào cửa, ông lão trên ghế bập bênh cũng không mở mắt ra, trực tiếp hỏi: “Thương thế của Tiểu Tứ Tử thế nào?”

Lâm quán chủ nghe vậy mới biết chuyện con trai bị thương vốn dĩ không giấu diếm được phụ thân, lập tức cúi người xuống, kể lại chi tiết mọi chuyện mấy ngày nay.

Ông lão mở mắt ra: “Hàn Sơn phái à…… Lúc cha ngươi còn trẻ, trên núi đúng là có một môn phái như vậy, chỉ là nhiều năm không nghe thấy tin tức gì, vốn dĩ cho rằng bọn họ đã sớm không còn tồn tại, không ngờ còn đệ tử lưu lại.”

Lâm quán chủ: “Theo như con thấy thì vị cô nương hôm nay tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng nội công tu vi lại vô cùng tinh thuần.”

Ông lão nhìn con trai một cái, cười ha hả trêu chọc nói: “Ngươi cũng biết cái gì gọi là nội lực tinh thuần à?”

Lâm quán chủ cười xòa nói: “Con tuy rằng không hiểu nhưng trước kia đi tiêu cục Bạch Mã từng thấy các tiêu sư ra tay, đánh giá kỹ thì thấy còn kém xa vị cô nương hôm nay.”

Ông lão hồi tưởng một lát: “Hàn Sơn phái chủ yếu tu kiếm thuật, trước kia chưa từng nghe nói nội lực của họ có gì độc đáo, có lẽ là những năm gần đây có biến hóa mới, cũng chưa biết chừng.”

Trong giọng nói Lâm quán chủ mang theo sự may mắn: “Con vốn tưởng rằng lão tứ lần này chắc chắn phải…… Không ngờ lại có thể gặp được một vị cao thủ trẻ tuổi như vậy ở ngay trong trấn, vận may thật sự không tệ.”

—— Mạnh Cẩn Đường cũng không rõ ràng. Tuy rằng nàng gần như đã đạt đến mức thuần thục tối đa của 《nội công cơ bản》 và đã bước vào hàng ngũ cao thủ trong mắt những võ nhân bình thường, nhưng đương nhiên sự tự tin của nàng chủ yếu đến từ hệ thống trò chơi. Mà hệ thống khi phán đoán sẽ áp dụng các tiêu chuẩn thuộc phiên bản đặc biệt dành cho người chơi. Rốt cuộc, chỉ trong vòng ba tháng, nàng đã từ một cô gái bình thường không hề có nội lực, nâng cao thực lực tổng hợp đến mức hiện tại. Nếu đặt trong bất kỳ môn phái nào, đây đều là một kỳ tài trời giáng với hào quang nhân vật chính chói mù mắt người.

Lâm quán chủ trầm mặc một lát rồi lại cúi người, cẩn thận đề nghị: “Cha, chuyện của lão tam và lão tứ hôm nay đều là do muốn bái sư học võ gây ra, chi bằng……”

Lời còn chưa nói hết đã bị cha mình cắt ngang. Ông lão giơ cánh tay lên, dùng sức làm động tác dừng lại, thở dài nói: “Du Long côn pháp cũng không phải là võ học thượng thừa gì, thôi thì cứ vậy đi. Sống an phận thủ thường thì còn giữ được cái mạng, nếu không thì con sẽ giống như cha, đó là vết xe đổ.”

Gió từ ngoài cửa thổi vào, làm ống quần của ông lão phấp phới không ngừng —— bên trong ống quần của ông hoàn toàn trống rỗng.

……

Giờ phút này, bên ngoài trời đang là giữa hè, gió núi vẫn mát mẻ. Mạnh Cẩn Đường ngồi dưới hiên, trên vai khoác một chiếc áo khoác chất liệu bông, trong tay còn đặt một giỏ lê đường đã được rửa sạch. Khoảng cách đến cuộc sống lý tưởng mỹ mãn của nàng chỉ còn thiếu một chiếc di động hoặc máy tính có thể kết nối mạng.

Hiện tại, nàng đã dần dần hiểu rõ rằng nếu trước đây không chịu buông tha cho Đại Vượn Nhu, những con Vượn Nhu bình thường còn lại dù bị đuổi tạm thời ra khỏi sơn cốc cũng sẽ thường xuyên quay lại trả thù. Chỗ chúng tụ tập sẽ trở thành một điểm quái vật lặp đi lặp lại trong nơi dừng chân của môn phái. Nhưng vì nàng đã hoàn thành nhiệm vụ đuổi chúng đi một cách trọn vẹn nên khi muốn luyện cấp, Mạnh Cẩn Đường không thể không ra khỏi sơn cốc tìm những quái vật “hồng danh” khác.

Về chuyện này, Đại Vượn Nhu đã giúp nàng một tay.

Trước đây, Vượn Nhu xâm nhập sơn cốc là do nơi làm tổ ban đầu của chúng đã bị một đám hắc vượn chiếm giữ. Hai bên không thể sống chung nên Vượn Nhu đã đưa Mạnh Cẩn Đường đến hỗ trợ. Những con hắc vượn này không có linh tính, là thuần túy động vật hoang dã, hơn nữa tính cách hung hãn, phạm vi tấn công chủ động rất rộng. Mạnh Cẩn Đường trong quá trình giao chiến với chúng đã nhận được không ít kinh nghiệm, đồng thời nhân cơ hội luyện khinh công thuần thục hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play