Lâm Tri Kỳ do dự một lát, vẫn cảm thấy không thể nhận thua quá nhanh, cần phải giãy giụa chút: “Tại hạ lầm rồi, người này không phải thấy sắc nảy lòng tham…”
Mạnh Cẩn Đường lắc đầu, chỉ ra xa: “Nếu ta là ngươi, sẽ nói mình không phải người Trung Nguyên, khi nói chuyện khó tránh khỏi dùng sai từ.”
Lâm Tri Kỳ bừng tỉnh, lập tức điều chỉnh từ ngữ, cố gắng giả vờ mình không thông thạo tiếng Trung Nguyên: “Biểu tình của nữ đại vương này quá mức đa dạng, tinh thần ta sợ hãi phấn chấn mới nói năng lung tung.”
Nam Thất: “…”
Nếu không đoán sai, y muốn nói là “tật ngôn lệ sắc”, “run cầm cập” và “rối loạn lung tung”?
Mạnh Cẩn Đường vỗ tay cười: “Vậy thì tốt, các vị có thể giữ người này lại rồi hỏi thêm người đi cùng y, xem y có thực sự kém ngôn ngữ như vậy không nhé.”
Lâm – người được đi theo thiếu cung chủ vì am hiểu văn hóa Trung Nguyên – Tri Kỳ: “…”
Các thị vệ vây xem: “…”
Họ vốn nghĩ rằng cô nương này tuy võ công cao nhưng tuổi còn nhỏ, quá ngây thơ đến mức chỉ điểm cho đối thủ. Nhưng giờ nghĩ lại, người ngây thơ có lẽ là chính họ…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT