Ôn Phi Quỳnh cũng không ở lại Tán Hoa Phường.
Khi chưởng môn Hàn Sơn vừa rời đi thì y liền tự giác đi theo sau. Đám người Lan Thủy Sơn cũng không ngăn cản như thể để hắn tự do đi lại.
Lần này Ôn Phi Quỳnh không đi đường thủy đến Thạch Thọ phủ mà cùng Mạnh Cẩn Đường cưỡi ngựa. Hắn nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Mạnh chưởng môn không thường xuyên ra ngoài bằng cách này sao?”
Với cao thủ như Mạnh Cẩn Đường, dù lần đầu cưỡi ngựa nàng cũng có thể điều khiển tứ chi như một người cưỡi ngựa lão luyện. Huống hồ nàng đã có kinh nghiệm cưỡi lừa và la, việc đối phương nhận ra sự khác biệt cho thấy nhãn lực của y rất tốt.
Mạnh Cẩn Đường liếc nhìn hắn, khẽ cười: “Tất nhiên là không bằng Ôn công tử bác học đa tài.”
Phong cách nói chuyện của vua Dịch Châu rất khách khí và lễ phép, thường dùng lời khen khi giao tiếp. Ôn Phi Quỳnh biết đó chỉ là lời xã giao chưa chắc đã thật lòng, nhưng khi nhìn bộ dạng thanh y chưởng môn Hàn Sơn mỉm cười ôn tồn trên lưng ngựa, y vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Ôn Phi Quỳnh lấy lại tinh thần, cười nói: “Không giấu gì Mạnh chưởng môn. Khi hành tẩu giang hồ ta thường thay đổi thân phận, nghề mã phu cũng từng giả trang.”
Hắn giả trang làm người thường chỉ để cho vui. Hôm nay lại có chút tiếc nuối vì Mạnh Cẩn Đường cưỡi ngựa thay vì ngồi xe.
Hai người song hành trên đường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play