Đề do Đô Bà quốc đưa ra nên đối phương chắc chắn không tốt bụng đến mức chủ động tặng điểm cho Đại Hạ, nhất định đã chuẩn bị gì đó.
Vị đại diện bên kia vừa trình bày hiểu biết của mình về Phật pháp vừa gõ mõ.
Mạnh Cẩn Đường nghe qua đã hiểu, thấp giọng: “Quả nhiên là âm công.”
Ôn Phi Quỳnh hơi mỉm cười: “Mạnh chưởng môn cũng hiểu về âm công?”
Mạnh Cẩn Đường nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy, dù sao ta cũng là người thắng ở phần ‘đánh đàn’ của đại hội giao lưu hai nước.”
“…”
Người nghe bên cạnh cảm thấy nếu chưởng môn Hàn Sơn còn nói nữa, có lẽ Ôn Phi Quỳnh sẽ lập tức lôi chuyện hẹn ước ra ngay bây giờ.
Bọn họ cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Vô Tình Kiếm, thấy người luôn có tiêu chuẩn cao về âm nhạc này dường như không quá tức giận — với Ôn Phi Quỳnh mà nói, người không đạt tiêu chuẩn âm nhạc là đa số, trình độ kém cũng bình thường, nhưng trình độ kém mà lại thắng thì phải tính sổ với cầm sư Đô Bà quốc bên kia.
Tiếng mõ của đại diện Đô Bà quốc không đều. Lúc thì mạnh lúc thì nhẹ, khoảng cách giữa các tiếng cũng không đồng nhất, lúc dài lúc ngắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT