Trong sách giáo khoa ngữ văn giáo dục bắt buộc chín năm, bất kỳ bài nào trích ra cũng là tác phẩm truyền đời, nhưng ta không định đạo văn trí tuệ của người xưa, tự đánh bóng cho mình, huống hồ điều này cũng không phù hợp với nhân cách của ta.
Sau khi đau đầu suy nghĩ, ta viết nửa khúc: "Băng tuyết tiễn đông hàn, phấn son ký xuân ý." Sau đó thì bí luôn.
Nhưng Thái tử rất ngạc nhiên, đối với người mới học, làm được câu đối tạm ổn đã rất khó rồi.
Hắn bổ sung cho ta nửa khúc sau, tài văn chương của Thái tử không tính là xuất chúng, dù sao hắn phải học chính sách trị quốc, thơ văn chẳng qua là môn phụ.
"Điện hạ dạy thiếp làm thơ, thiếp phải gọi Điện hạ một tiếng phu tử mới phải." Xưng hô riêng có lợi cho mối quan hệ thân mật.
Thái tử không phản cảm với cách xưng hô "phu tử", có thể nói là thích, không chỉ ở bên bàn học, trên giường càng thích.
Hắn là Thái tử tôn quý, từng lời từng việc đều bị vô số con mắt dòm ngó, mỗi ngày tuân theo khuôn phép, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT