Hiện tại Trần gia còn có thể phái ba vị tu sĩ trạch tự bối đến nghênh đón bọn

họ, hoàn toàn là nể tình ngày xưa.

Mặc dù trong lòng còn có một tia hy vọng xa vời, nhưng Dương Cung Uyển

cũng không thể không khuất phục trước hiện thực – Trần Đạo Huyền không có

khả năng tự mình nghênh đón nàng.

Có lẽ, bây giờ nàng chỉ có thể đứng ở một góc của đám cưới, lặng lẽ nhìn

chằm chằm đối phương trên đài cao.

Thấy tâm tình Dương Cung Uyển trầm thấp, Chu Mộ Bạch cho rằng nàng

còn đang canh cánh trong lòng vì việc này, không khỏi tiếp tục khuyên giải:

- Hơn nữa, tu vi của tu sĩ trạch tự bối này cũng không thấp, đã đạt tới Tử Phủ

tầng ba, để hắn nghênh đón ngươi và ta, xem như cho đủ thể diện hai nhà ta rồi.

- Chu huynh, ngươi không cần phải khuyên ta, ta biết.

Dương Cung Uyển miễn cưỡng cười nói:

- Ta chỉ có chút không quen.

Nghe nói như vậy, Chu Mộ Bạch nhìn đội ngũ đón khách dẫn đường cho hai

người họ, lẩm bẩm nói:

- Ai lại quen được đâu.

Đã từng Trần Đạo Huyền ở trước mặt hắn, chỉ là một vị tiểu bối được hắn

chỉ điểm, hiện tại đến nghênh đón hắn, lại chỉ là tu sĩ Trần gia trạch tự bối.

Chênh lệch trong đó rất lớn, cho dù là tâm tính của Chu Mộ Bạch, trong lúc

nhất thời cũng rất khó chuyển đổi lại.

Tốc độ phát triển của Trần gia, quá nhanh!

Nhanh đến nổi khi ngươi mới làm quen nó, mới vừa nhận ra địa vị của nó,

đối phương lại vọt tới cấp độ mới.

......

Khi khách đến ngày càng nhiều.

Giờ lành của đại điển song tu giữa Chu Mộ Bạch và Phi Thần Tuyết, cũng

càng ngày càng gần.

Trong một động thiên.

Phi Thần Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, xung quanh nàng đều là tỳ nữ

giúp nàng ăn mặc tiên thị.

Theo không gian dao động.

Một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện, chính là Tần Trảm bị thương còn

chưa hoàn toàn khôi phục.

ấ ầ ế ể ầ ấ

Thấy Phi Thần Tuyết còn đang chậm rãi trang điểm, Tần Trảm nhất thời

nóng nảy:

- Ai nha sư tỷ, sao ngươi còn chưa chuẩn bị xong, hôn lễ sắp đến rồi!

- Vội vàng cái gì?

Phi Thần Tuyết lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đệ tử mới thu Tử

Lăng trang điểm cho nàng, nói:

- Để cho bọn họ chờ đi.

Nghe nói như vậy, biểu tình Tần Trảm hơi chậm lại.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, nói:

- Sư tỷ, ngươi không phải là đang khẩn trương chứ?

Ngọc thủ của Phi Thần Tuyết không khỏi nắm chặt khăn quàng vai đỏ thẫm,

nàng đứng lên, nhìn Tần Trảm, lạnh nhạt nói:

- Ai sợ?

Tần Trảm cười hắc hắc:

- Được rồi, vậy thì nhanh lên đi, tất cả mọi người đều đang chờ!

Nói xong, không đợi Phi Thần Tuyết nổi bão, thân hình hắn trong nháy mắt

biến mất không thấy.

- Tử Lăng.

- Có đồ nhi.

Tử Lăng cúi đầu.

- Bộ dáng hiện tại của ta, có đẹp không?

Tử Lăng nghiêm túc đánh giá trang phục của Phi Thần Tuyết, đầu đội mũ

phượng, mặc áo lụa, dưới cặp lông mày lá liễu là một đôi mắt đẹp tựa như nước

mùa thu, phía dưới nữa là mũi ngọc trắng như tuyết, môi nhược đan hà.

Nàng có một đôi mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng đan xen với nhau, khép lại

trong ống tay áo màu đỏ rộng lớn, nhìn qua đoan trang quý khí.

Cho dù dáng vẻ Tử Lăng là tuyệt mỹ, nhìn thấy bộ dáng Phi Thần Tuyết lúc

này, vẫn nhịn không được có chút tự ti.

Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Phi Thần Tuyết, cười gật đầu:

- Sư phụ, ngài hôm nay cực kỳ đẹp, Trần chân quân nhìn thấy ngài, nhất

định ngay cả nước miếng cũng chảy ra.

Nghe nói như vậy, cho dù là tâm tính của Phi Thần Tuyết, cũng nhịn không

được khuôn mặt ửng đỏ, nàng khẽ cong môi, đưa tay búng trán Tử Lăng, nói:

- Cô gái nhỏ này, cái gì mà nước dãi chảy ra, thật là hạ lưu.

Tử Lăng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Phi Thần Tuyết, cười không thôi, ngay

cả tỳ nữ tiên thị trong phòng đều cười khẽ lên.

ế ầ ế

Nghe tiếng cười trong phòng, sự dịu dàng của Phi Thần Tuyết không khỏi

buông lỏng, tâm tình khẩn trương cũng được dịu đi không ít.

- Tử Lăng, chúng ta đi thôi.

- Vâng, sư phụ.

Dứt lời, Tử Lăng khẽ nâng một bàn tay của Phi Thần Tuyết, phía sau, vài nữ

tiên cùng nâng khăn quàng vai của Phi Thần Tuyết, mọi người đi vào một chiếc

linh chu màu đỏ thẫm, bay về phía hiện trường đại điển.

Đại điển song tu lần này, tu sĩ đến tham gia không hề thua kém số người

tham dự khánh điển công chiến Xuất Vân quốc lần trước.

Thậm chí, bởi vì lần này rất nhiều đại tộc tu tiên của Xuất Vân quốc đều

phái người đến.

Đại lễ song tu lần này có lẽ còn nhiều người hơn.

Do số lượng lớn, không phù hợp để tổ chức trong đại điện.

Cũng không có đại điện nào có thể dung nạp nhiều tu sĩ như vậy.

Bởi vậy, lần song tu đại điển vẫn được cử hành ở nơi tổ chức đại điển mừng

công lần trước, chẳng qua là, nhân vật chính của đại điển lần này chỉ có hai vị,

đó chính là Trần Đạo Huyền và Phi Thần Tuyết.

Khi tiên giá của Phi Thần Tuyết chạy tới, trên đài cao nhất trung tâm hội

trường, Trần Đạo Huyền đã mặc một thân lễ phục màu đỏ, chờ đợi đã lâu.

Nhìn tiên giá tông chủ Càn Nguyên Kiếm Tông đến.

Tu sĩ phụ trách phụ xướng cất tiếng hòa ca, theo pháp lực kích động, thanh

âm trong nháy mắt vang vọng Vân Tiêu.

- Tông chủ Càn Nguyên Kiếm Tông! Giá lâm!

Theo tiếng phụ xướng này, hiện trường có hàng trăm ngàn tu sĩ, tất cả đều

im lặng.

Ngay sau đó.

Tiếng chúc mừng hỗn loạn vang lên:

- Tham kiến tông chủ!

- Tham kiến tông chủ!

- Tham kiến tông chủ!

Thanh âm quanh quẩn trong thiên địa, tiên hạc linh cầm trên bầu trời dường

như bị khí thế ngưng tụ thành một này làm kinh hãi, bay ra phía xa.

Bên trong tiên giá.

Thanh âm của Phi Thần Tuyết vang lên bên tai mỗi một vị tu sĩ:

- Chư vị miễn lễ!

- Tạ tông chủ!

ỗ ầ ể ầ ề ấ

Thanh âm hỗn loạn xẹt qua, lần nữa để cho Trần Đạo Huyền thấy được, địa

vị Phi Thần Tuyết cao bao nhiêu trong lòng tu sĩ Vạn Tinh Hải.

Lâm Võ chân quân ngồi trên đài cao, nhìn Phi Thần Tuyết vạn người chú

mục, ánh mắt phức tạp.

Một mặt, hắn vì Càn Nguyên Kiếm Tông xuất hiện một tông chủ ưu tú như

vậy mà cảm thấy tự hào, mặt khác, hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ vì Vạn Tinh

Hải đồng thời sinh ra yêu nghiệt Trần Đạo Huyền này.

- Nếu Vạn Tinh Hải chỉ có một tông chủ, thì tốt biết bao!

Tần Trảm ngồi bên cạnh hắn cười cười:

- Hiện tại không phải cũng rất tốt sao, lập tức sẽ thành người một nhà.

Lâm Võ chân quân dựng râu trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói nữa.

- Lão đầu tử, không phải ta nói ngươi, cho dù Vạn Tinh Hải chỉ có một mình

sư tỷ, nàng lại có thể phát triển Càn Nguyên Kiếm Tông đến trình độ nào?

Chúng ta liều chết liều mạng sống hơn bốn trăm năm, cũng chỉ mới cướp lấy

một cái Xuất Vân quốc từ trong tay Huyền Thanh Đạo Minh. Cho dù sư tỷ đem

diệt Huyền Thanh Đạo Minh, lại có thể phát triển Càn Nguyên Kiếm Tông ta

lớn mạnh tới cỡ nào? Còn không phải là tông môn nhị lưu ở vùng đất biên thùy

Tiên Vân Châu sao? Nhưng để Trần Đạo Huyền tiếp nhận Càn Nguyên Kiếm

Tông ta, không chừng sau này chúng ta có thể trở thành tông môn đỉnh cấp của

Phượng Vẫn giới!

- Ngươi về mà làm giấc mộng xuân thu của ngươi đi!

- Hhắc hắc.

Tần Trảm cười cười, cũng không cãi lại.

Sự thật sẽ chứng minh tất cả, Trần Đạo Huyền, quá khủng bố!

Tương lai mà hắn vừa nói Càn Nguyên Kiếm Tông có thể đặt chân lên tông

môn đỉnh cấp, cũng không phải nói dối, hắn thật sự có dự cảm, tương lai dính

vào Trần Đạo Huyền, tiền đồ của Càn Nguyên Kiếm Tông không thể hạn lượng.

So sánh, chia sẻ quyền thống trị của Vạn Tinh Hải và Xuất Vân quốc đã là

gì.

Hơn nữa rồi, tu sĩ Trần gia lại có bao nhiêu người?

Trần gia muốn thống trị lãnh thổ khổng lồ như vậy, không phải dựa vào Càn

Nguyên Kiếm Tông cùng các đại gia tộc tu tiên sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play