Giờ phút này, dường như Khương Thành Diệp căn bản không nghe thấy mọi

người cãi nhau.

Cho dù là trong thời khắc bầu không khí căng thẳng nhất, thì gã đều chỉ một

lòng một dạ đặt tâm vào bàn rượu ngon mỹ thực ở trước mặt, không ngừng ăn

lấy ăn để, không có chút phong phạm nào của con cháu đại tộc thượng cổ.

Trần Đạo Huyền nhìn người này, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Tư thái mà đối phương bày ra, cho hắn cảm giác hoàn toàn khác với những

con cháu gia tộc tu tiên của Vạn Tinh Hải.

Gã không quan tâm đến hình tượng, cũng không quan tâm đến cuộc tranh

miệng lưỡi phía trên.

Dường như trong mắt đối phương, tất cả những điều này không hề hấp dẫn

hơn rượu ngon trên bàn.

Những Nguyên Anh chân quân còn lại nhìn thấy bộ dáng Khương Thành

Diệp như quỷ đói chết đầu thai, cũng không khỏi nhao nhao nhíu mày.

Nếu không phải bận tâm đến người này được Diệp Dận tự mình mời, phỏng

chừng đều sẽ quát gã cút ra ngoài.

Mặc dù vậy, mọi người thể hiện sự ghét bỏ, giữ một khoảng cách với gã.

- Đây là tán tu từ đâu tới, không hiểu chút lễ nghĩa!

- Thật sự là mất mặt tu sĩ Nguyên Anh ta.

- Đạo hữu này...

Trong lòng mọi người nhao nhao lắc đầu, ngay cả bầu không khí giương

cung bạt kiếm của Diệp Dận và Phi Thần Tuyết giao phong trên sân, đều bị pha

loãng không ít.

Ngô Khuê nói xong, tựa như tướng quân đắc thắng, từ trên cao nhìn xuống

Trần Đạo Huyền, nói:

- Không biết Trần đạo hữu nghĩ như thế nào?

- Vâng? Trần đạo hữu! Trần...

Trần Đạo Huyền phảng phất như không nghe thấy lời Ngô Khuê nói, trực

tiếp bay đến trước mặt Khương Thành Diệp, chắp tay nói:

- Tại hạ Trần Đạo Huyền, gặp qua Khương đạo hữu.

Khương Thành Diệp lau khóe miệng, lập tức lau tay lung tung, ngẩng đầu

nói:

- Ngươi biết ta?

- Tên của tiên tộc thượng cổ Khương gia, tại hạ đã từng nghe qua.

Khương Thành Diệp ngược lại có chút kinh ngạc:

ế ấ

- Nhưng ta chưa bao giờ gặp ngươi, làm sao mà ngươi biết xuất thân của ta?

- Bởi vì vật bên hông Khương đạo hữu.

Trần Đạo Huyền chỉ vào ngọc bội bên hông Khương Thành Diệp:

- Nếu ta không nhận sai, vật này chính là tín vật của con cháu Khương gia

ngươi —— Hoàn Long Ngọc.

Lần này, sắc mặt Khương Thành Diệp hoàn toàn thay đổi:

- Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết rõ ràng chuyện của Khương gia ta?

Bởi vì sau đó, hai người nói chuyện đều là dùng thần thức truyền âm, cho

nên người ngoài ngược lại không biết Trần Đạo Huyền và Khương Thành Diệp

đang nói cái gì.

- Ta không chỉ biết những thứ này, mà còn biết Khương đạo hữu đến đây là

vì Thanh Mộc Đỉnh.

- Ồ?

Trong lòng Khương Thành Diệp đã có suy đoán, hẳn là bên phía Diệp Dận

xảy ra vấn đề, nếu không, vị tu sĩ tên là Trần Đạo Huyền trước mắt tuyệt đối sẽ

không hiểu rõ gã như vậy.

- Trước đây Diệp Dận vẫn luôn nói, ngươi là thiên kiêu xuất chúng, hiện tại

xem ra, cũng không quá phóng đại. Lấy đạo linh của ngươi chưa tới trăm năm,

mà đã đạt tới Thế Giới cảnh tầng một, cho dù là ở thời thượng cổ, thì đều cực

kỳ hiếm thấy.

- Đạo hữu quá khen rồi.

Trần Đạo Huyền chắp tay nói:

- Theo lý thuyết, Thanh Mộc Đỉnh là vật của Khương gia ngươi, Trần mỗ lẽ

ra phải giao nó cho ngươi. Nhưng vật này là do ta lấy từ trong tay Khương Thái

Uyên, cứ như vậy vô công mà đưa cho ngươi thì cũng không được.

Nghe thấy như vậy.

Khương Thành Diệp cười nói:

- Nếu ngươi đã biết Khương Thái Uyên xuất thân từ Khương gia bàng hệ chi

mạch, mà lại không sợ ta báo thù cho hắn sao?

- Báo thù?

Trần Đạo Huyền nhất thời nở nụ cười:

- Hậu bối của một kẻ phản tộc, chẳng lẽ Khương gia ngươi không nên cám

ơn ta sao?

- Haha, ngươi rất thú vị.

Khương Thành Diệp vỗ tay cười nói:

- Tranh đấu nội bộ Càn Nguyên Kiếm Tông các ngươi, ta không hề hứng

thú. Bất quá Thanh Mộc Đỉnh trong tay ngươi chính là tổ vật của tộc ta, ta phải

mang đi, ngươi có thể ra một cái giá.

ầ ề ắ ầ

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền lắc đầu.

- Sao, ngươi không muốn?

Giọng điệu của Khương Thành Diệp có chút không tốt.

- Ta có thể đưa Thanh Mộc Đỉnh cho ngươi, nhưng mà ta phải mượn một

thời gian.

- Cái này không được, ta còn phải chạy về Lưỡng Giới Uyên, nào có thời

gian để lãng phí với ngươi ở đây?

Khương Thành Diệp từ chối ngay tại chỗ.

Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền trầm ngâm một phen, nói:

- Đã như vậy, không bằng chúng ta đánh một ván cược đi.

- Đánh cược?

- Đúng vậy, là đánh cược.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu:

- Vật đặt cược chính là Thanh Mộc Đỉnh này, nếu ngươi thua, Thanh Mộc

Đỉnh nhất định phải giữ lại cho ta một thời gian, còn nếu ngươi thắng thì ngươi

có thể ngay lập tức mang nó đi. Tất nhiên, nếu ngươi thua thì phải trả một phần

tiền cược khác nữa.

Nghe nói như vậy, Khương Thành Diệp suy nghĩ một chút:

- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?

- Nghe nói con cháu Khương gia quanh năm trấn thủ Lưỡng Giới Uyên. Đối

với việc này, Trần mỗ kính nể vạn phần. Từ sau khi Trần mỗ đột phá Thế Giới

cảnh, trong lòng vẫn luôn muốn đi tới chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên

kiến thức một phen, thế nhưng đến nay vẫn vô duyên. Bởi vậy, Trần mỗ muốn

xin Khương đạo hữu chỉ giáo một phen!

- Ngươi muốn đánh ta?

Khương Thành Diệp ngây ngẩn cả người:

- Nếu ta không nhìn lầm, ngươi mới đột phá Thế Giới cảnh không quá một

năm. Ngay cả căn cơ thế giới cũng chưa nện vững chắc, chứ đừng nói tới phân

chia âm dương, tái diễn địa phong thủy hỏa. Trong số các ngươi, cũng chỉ có vị

tiên tử kia còn có thể đọ sức một hai với ta, về phần ngươi...

Khương Thành Diệp lắc đầu:

- Cũng được, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, miễn là ngươi có

thể vượt qua ba chiêu của ta, ta sẽ cho phép ngươi sử dụng Thanh Mộc Đỉnh

trong một thời gian, không chỉ như vậy!

Khương Thành Diệp lại lấy ra một quả ngọc giản từ nhẫn trữ vật.

- Vật này chính là hạnh bí của truyền thừa Vạn Tinh Hải, chắc là đủ để làm

tiền cược.

ề ồ ầ ề

Nghe được truyền thừa Vạn Tinh Hải, đồng tử của Trần Đạo Huyền hơi co

rụt lại.

- Ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy, mặc dù Vạn Tinh Hải rộng lớn

vô cùng, nhưng dù sao cũng quá cằn cỗi. Ở nơi này, thứ đáng giá nhất chỉ còn

lại truyền thừa Vạn Tinh Hải mà thôi. Chỉ là vô số năm qua, không ai có thể đạt

được truyền thừa Vạn Tinh Hải chân chính, thậm chí người xông tới trước

Thông Thiên tháp cũng rất ít.

Truyền thừa Vạn Tinh Hải! Thông Thiên tháp!

Thấy Khương Thành Diệp thuận miệng nói ra hạnh bí của Thông Thiên

tháp, Trần Đạo Huyền nhất thời cảm thấy hứng thú với viên ngọc giản trong tay

gã.

Tuy ở trong truyền thừa Vạn Tinh Hải, Trần Đạo Huyền đã đi tới trước

Thông Thiên tháp.

Nhưng theo lời của bạch y đạo nhân.

Người có thể xông tới Thông Thiên tháp đã có hơn chín trăm vị, từ đó có thể

thấy được có rất nhiều thế lực của giới này biết được truyền thừa của Vạn Tinh

Hải.

Khương gia là thế lực đứng đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay ở Phượng Vẫn

giới. Không có lý do nào không biết ở nơi này có thí luyện truyền thừa của

thượng giới.

Hơn nữa, đối phương tuyệt đối biết nhiều hơn Trần Đạo Huyền.

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền càng thêm tò mò về ngọc giản trong tay

Khương Thành Diệp.

- Một lời đã định!

- Thống khoái!

Khương Thành Diệp nở nụ cười.

Ngay khi hai người đàm phán xong tất cả, Ngô Khuê bị Trần Đạo Huyền bỏ

qua hoàn toàn bộc phát.

- Hừ! Tông chủ, xem ra vị Trần đạo hữu này căn bản không để Càn Nguyên

Kiếm Tông ta vào mắt, ta...

- Tôm tép nhãi nhép, ồn ào!

Khương Thành Diệp không kiên nhẫn, trực tiếp đứng dậy, giơ tay lên vung

tới Ngô Khuê.

Mặc dù Ngô Khuê là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng thực lực ngay cả cấp

độ chân quân đứng đầu cũng không tới, chứ đừng nói là so sánh với thiên kiêu

xuất thân từ tiên tộc thượng cổ như Khương Thành Diệp.

Ngay khi Ngô Khuê sắp chết dưới bàn tay của Khương Thành Diệp, sắc mặt

Diệp Dận rốt cục thay đổi.

- Khương đạo hữu hạ thủ lưu tình!

ấ ẫ ổ ắ

Dứt lời, thân hình Diệp Dận chợt lóe, lấy ra một kiện thuẫn bài cổ xưa chắn

trước mặt Ngô Khuê

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play