“Khụ khụ...”

Trần Đạo Huyền che giấu suy nghĩ ho khan một tiếng.

Phi Thần Tuyết nghe thấy hắn ho khan, càng không khỏi nghiêng đầu, nhìn

tiên trì bên ngoài lương đình, chuyển đề tài nói:

- Nếu mục tiêu của hai bên ta và ngươi đều giống nhau, đợi đến đại điển

chúc mừng ngươi nhìn thần sắc ta làm việc là được. Chứng cứ phạm tội của

Diệp Dận, ta đã sớm thu thập đầy đủ, việc này ngược lại không cần quan tâm.

Trần đạo hữu, cáo từ!

Dứt lời, bóng dáng xinh đẹp của Phi Thần Tuyết dần dần phai nhạt, cho đến

khi hoàn toàn biến mất trước mặt Trần Đạo Huyền.

Để tránh xấu hổ, đối phương lại trực tiếp ở trước mặt Trần Đạo Huyền di

chuyển đến tiểu thế giới mới mở của mình.

Thấy Phi Thần Tuyết rời đi như chạy trốn, Trần Đạo Huyền không khỏi mỉm

cười, không gian hơi nhộn nhạo, thân hình cũng biến mất tại chỗ.

Đợi đến khi Trần Đạo Huyền rời đi một lát.

Bên trong lương đình.

Phi Thần Tuyết mặc tiên y nghê thường mới xuất hiện lần nữa, nhìn chỗ

Trần Đạo Huyền biến mất, buồn bã thất thần.

Cho dù là nữ nhân có quyền lực đỉnh cao nhất Vạn Tinh Hải, Phi Thần Tuyết

cũng không thể không thừa nhận, Trần Đạo Huyền đúng là đệ nhất lương phối

của vô số nữ tu.

Vô luận là bộ dáng, phẩm tính, thiên tư, thực lực, đều là tuyệt đỉnh chi nhân.

Nếu như nói trên người Trần Đạo Huyền còn có bất cập gì, vậy chắc chính là

bối cảnh không kinh người.

So sánh với thực lực chân quân đứng đầu Trần Đạo Huyền, Trần gia sau

lưng hắn ngược lại không đáng nhắc tới.

Theo Phi Thần Tuyết biết, trong Phượng Vẫn giới, thiên kiêu giống như Trần

Đạo Huyền, ở Kim Đan kỳ đã đột phá đến Thế Giới cảnh, gần như chưa từng

nghe thấy.

Mặc dù có loại biến thái này, đó cũng là một số tiên tộc hoặc tông môn

thượng cổ, ở trong tiểu thế giới sử dụng các loại tài nguyên cực kỳ quý giá bí

mật bồi dưỡng ra.

Điểm mấu chốt nhất, tuổi của bọn họ không thể trẻ như Trần Đạo Huyền, tu

hành đến nay mới chỉ có mấy chục năm.

Tần Trảm được ca ngợi là tu sĩ có thiên phú nhất từ trước đến nay của Càn

Nguyên Kiếm Tông, cũng mất mấy trăm năm mới đạt tới cảnh giới đại đạo lục

trọng.

Người như Trần Đạo Huyền chỉ tốn một phần mười thời gian của đối

phương, đã đạt tới thành tựu như Tần Trảm, Phi Thần Tuyết thật sự chưa từng

nghe nói qua.

Đây cũng là nguyên nhân Phi Thần Tuyết cho rằng, Càn Nguyên Kiếm Tông

của nàng nhất định sẽ không trở thành đối thủ với Trần Đạo Huyền.

Bởi vì với tốc độ quật khởi của Trần Đạo Huyền, hiện tại xem ra Trần gia

cùng Càn Nguyên Kiếm Tông mâu thuẫn, nhanh chóng sẽ không còn tồn tại

nữa.

Càn Nguyên Kiếm Tông cũng không có khả năng nắm trong tay được một vị

tuyệt thế thiên kiêu như vậy.

Đừng nói Càn Nguyên Kiếm Tông các nàng là thế lực tông môn chỉ có nhị

lưu ở Tiên Vân Châu, dù là tông môn thượng cổ đứng ở thế lực tuyệt đỉnh, cũng

chưa chắc nắm trong tay được loại yêu nghiệt như Trần Đạo Huyền.

Loại tuyệt thế thiên kiêu này, hoặc là giao hảo với hắn, hoặc là thừa dịp đối

phương thực lực yếu hủy diệt hắn hoàn toàn.

Tóm lại, đừng nghĩ đến việc kiểm soát hắn.

Về phần bóp chết Trần Đạo Huyền từ trong trứng nước, Càn Nguyên Kiếm

Tông đã sớm không có cơ hội này rồi, Phi Thần Tuyết cũng sẽ không làm loại

chuyện ngu ngốc này.

Nàng có thể nhìn ra được, Càn Nguyên Kiếm Tông muốn chân chính chiếm

cứ một vị trí ở Tiên Vân Châu, cơ duyên nằm ngay ở trên người Trần Đạo

Huyền.

Đây cũng là nguyên nhân vừa nãy nàng đề nghị thông gia với Trần gia.

Nàng không chỉ đơn giản là vì để giảm bớt mâu thuẫn lợi ích giữa hai bên

trong tương lai.

Bên trong lương đình.

Phi Thần Tuyết lẳng lặng đứng thẳng, cho đến khi Trì Dao tiên tử xuất hiện

phía sau nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

- Sư tôn....

Phía sau Phi Thần Tuyết, một thanh âm yếu ớt vang lên.

Trì Dao tiên tử hơi phúc thân thi lễ, cố nén vẻ mặt xinh đẹp nóng bỏng nhút

nhát, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chờ mong nói:

- Không biết... Không biết hắn đáp lại cái kia như nào?

Nghe nói như vậy, trong lòng Phi Thần Tuyết đột nhiên cả kinh.

- À, việc này... Hắn nói cần phải suy nghĩ thêm.

- Hóa ra là như vậy.

Sự mất mát trên mặt Trì Dao tiên tử chợt lóe lên rồi biến mất.

ế ầ ầ ấ ầ ề

Trì Dao tiên tử không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đạo Huyền,

trong lòng đã có hảo cảm khó hiểu với hắn.

Nếu không, nàng cũng sẽ không chỉ mới nhìn thấy đối phương lần đầu tiên,

đã ở lại trong Quan Hải tiên thành.

Khi đó, hào quang trên người Trần Đạo Huyền tuy rằng chói mắt, nhưng

cũng chỉ giới hạn ở trong quần thể tu sĩ đê giai Thương Châu.

Ở trong mắt tu sĩ cao giai, Trần Đạo Huyền chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thật

sự là không đáng nói.

Nhưng không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy chục năm, tu sĩ Trúc Cơ kỳ năm đó

không chỉ nhảy lên trở thành Kim Đan hậu kỳ, mà còn đột phá đến cảnh giới đại

đạo tầng thứ sáu, mở ra tiểu thế giới thuộc về mình!

Vì sao Nguyên Thần đạo quân tọa trấn thế lực tu hành đều được bên ngoài

ca ngợi là thế lực nhất lưu, nguyên nhân chính là ở trên tiểu thế giới độc lập với

Phượng Vẫn giới.

Nguyên Thần đạo quân mở ra tiểu thế giới, khác với Phi Thần Tuyết thân ở

động thiên thế giới.

Bản chất, tiểu thế giới được Nguyên Thần đạo quân mở ra là có thể thăng

cấp đến như Phượng Vẫn giới.

Mà động thiên thế giới, mặc dù có đầu tư nhiều tài nguyên hơn nữa, thì cũng

sẽ không giống Phượng Vẫn giới, có thể tồn tại độc lập trong hư không vô tận.

Động thiên thế giới là chết, chỉ có thể lưu giữ trên thế giới chủ như Phượng

Vẫn giới.

Nhìn thần sắc cô đơn của đệ tử, không biết vì sao, trong lòng Phi Thần Tuyết

đột nhiên dâng lên một loại cảm giác chột dạ như kẻ trộm.

Nàng không khỏi nghĩ đến, nếu Trần gia thật sự cùng Càn Nguyên Kiếm

Tông thông gia, nào có ai thích hợp hơn so với nhất tộc chi trưởng cùng nhất

tông chi chủ thông gia.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phi Thần Tuyết không khỏi hơi đỏ lên.

Nàng không phải không biết đồ nhi của mình có ý đối với Trần Đạo Huyền,

nhưng càng như vậy, nàng ngược lại càng cảm thấy có loại cảm giác kích thích

khó hiểu.

Trì Dao không biết suy nghĩ sâu trong nội tâm sư tôn của nàng, ngẩng đầu

lên, miễn cưỡng cười nói:

- Hắn khác với còn lại, ngoại trừ coi trọng lợi ích gia tộc ra, có đôi khi còn

dựa vào sở thích của mình mà làm việc. Ta đã ở chung với đạo lữ của hắn một

thời gian, ta biết cảm tình của họ rất là tốt. Trần Đạo Huyền không phải là một

người dễ dàng sẽ di tình biệt luyến, nhưng đây cũng là nơi ta coi trọng hắn,

không phải sao?

Nghe được lời si tâm này của đệ tử nhà mình, Phi Thần Tuyết vứt bỏ sự rung

động trong lòng mình, thở dài nói:

ố ầ ề

- Đứa ngốc này, Trần Đạo Huyền mặc dù thiên tư tung hoành, nhưng tuyệt

đối không thể trở thành chấp niệm trong lòng ngươi, nếu không sẽ gây bất lợi

cho ngươi tu hành. Phải biết rằng, tu sĩ chúng ta, cuối cùng chỉ có thể dựa vào

chính mình.

- Đồ nhi biết.

Trì Dao tiên tử cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play