Bên ngoài cung điện tàng bảo.

Sắc mặt hai người Kim Thần Anh và Tử Lăng đều trắng bệch.

Đừng nhìn bọn họ to gan làm bậy tính kế Kim Nguyên chân quân, nhưng khi

bọn họ chân chính đối mặt với lửa giận của một vị tu sĩ Nguyên Anh thì vẫn sợ

tới mức không biết làm sao đứng được.

Kim Thần Anh còn hơi khá hơn một chút, dù sao tu vi của hắn cũng đạt tới

Kim Đan tầng chín, chỉ cách Nguyên Anh một bước mà thôi

Nhưng còn tu sĩ Tử Phủ tầng chín như Tử Lăng thì đã bị hù dọa đến không

dám thở mạnh, hoàn toàn rơi vài trạng thái hoang mang lo sợ.

Ngay khi hai người hoảng loạn không thôi.

Một thân ảnh khủng bố từ trên cao nhìn xuống, xuất hiện trước mặt hai

người.

Không phải Kim Nguyên chân quân, thì lại là người nào?

Kim Nguyên chân quân mặc một bộ xích kim mãng bào, đầu đội ngọc quan,

khuôn mặt hồng nhuận, tinh tế như trẻ con, nhìn tướng mạo Kim Nguyên chân

quân vô cùng tương tự Kim Thần Anh.

Sự khác biệt duy nhất giữa hai người là, Kim Nguyên chân quân đầu đầy tóc

bạc, mà Kim Thần Anh thì có vẻ vô cùng trẻ tuổi.

Giờ phút này, sắc mặt Kim Nguyên chân quân tái mét.

Lão ta gắt gao nhìn chằm chằm Kim Thần Anh, nói:

- Hai người dám ăn cây táo rào cây sung, uổng công ngày thường ta coi

trọng các ngươi như vậy!

Nghe thấy như vậy.

Tử Lăng còn không có phản ứng gì, Kim Thần Anh thì hoàn toàn xù lông.

- Haha, coi trọng?

Hắn như điên cuồng:

- Chỉ dựa vào ngươi, cũng xứng đáng nói coi trọng ta? Đúng vậy, từ nhỏ đến

lớn, tất cả các tài nguyên ta được hưởng đều là do ngươi cung cấp, nhưng ngươi

không phải vì ta... Mà là cho chính mình!!!

Nói xong, Kim Thần Anh xé nát quần áo trên ngực mình, trần truồng lộ ra

lồng ngực của mình.

- Cái gì đây? Ngươi nói với ta, đây là... Cái gì!

Sắc mặt Kim Thần Anh đỏ lên:

- Khế ước Huyết Nô, đây là coi trọng trong miệng ngươi!!!

ầ ế ắ

Nghe Kim Thần Anh gào thét như phát tiết, sắc mặt Kim Nguyên chân quân

như thường, lạnh lùng nói:

- Cái đồ nghiệt chướng, ngươi nói xong chưa?

- Ta...

Kim Thần Anh hung hăng nhìn hắn, thở hổn hển như trâu, nhưng chung quy

cũng không dám nói nữa.

- Ngươi nói xong rồi, đến bổn tọa nói!

Kim Nguyên chân quân tiếp tục nói:

- Đúng vậy, bản tọa thừa nhận, từng có ý tưởng lấy ngươi làm đối tượng đoạt

xá, nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, ngươi nghĩ rằng không phải là ngươi

thì bản tọa không thể sao?

Nghe vậy, Kim Thần Anh mím môi, không nói nữa.

Hắn đương nhiên biết điểm này, nếu không phải hắn biết Kim Nguyên chân

quân còn có lốp dự phòng khác, chính mình cũng không phải chắc chắn phải

chết không thể nghi ngờ thì đã sớm phản kháng rồi, nào còn chờ được đến ngày

hôm nay.

Kim Thần Anh sở dĩ chậm chạp không hạ quyết tâm phản kháng là bởi vì

hắn biết, hắn cũng không phải rơi vào cục tất chết.

Thấy Kim Thần Anh không nói gì nữa, Kim Nguyên chân quân quay đầu

nhìn về phía Tử Lăng, lạnh lùng nói:

- Tiện tỳ, ngươi thì sao? Tại sao ngươi phản bội bổn tọa, bổn tọa đối với

ngươi không đủ tốt? Vì tùy tâm ý của ngươi, nhiều năm như vậy, bổn tọa đều cố

nén không chạm vào ngươi, còn giao hết thảy Xích Viêm tiên phủ cho ngươi xử

lý, ngươi hồi báo tín nhiệm của ta như vậy sao?

Tử Lăng nghe nói như vậy, phẫn nộ trong lòng hoàn toàn vượt lên sự sợ hãi.

Đầu óc nàng oong một tiếng, khàn giọng nói:

- Ngươi đối xử tốt với ta? Năm đó cha mẹ ta không muốn ta vào hang hổ

này, kết quả song song đột tử, ngươi dám nói việc này không liên quan đến

ngươi? Trong Xích Viêm tiên phủ của ngươi, nuôi dưỡng nữ nhân đã sắp nhiều

hơn quân sĩ thủ thành, Kim Nguyên lão ma, ngươi thái bổ nhiều nữ tu như vậy,

tiếng xấu đã sớm vang xa ở Xuất Vân Quốc. Ngươi nghĩ ta không biết hay sao?

- Không tệ, hai người các ngươi, hôm nay cuối cùng đã nói ra những lời

nghẹn ngào trong lòng.

Kim Nguyên chân quân cười lạnh nói:

- Nhưng cho dù các ngươi có phẫn nộ đến đâu, thì có thể như thế nào? Các

ngươi cảm thấy chỉ bằng các ngươi là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa

sao?

Nghe nói như vậy, hai người Kim Thần Anh và Tử Lăng không khỏi tức

giận.



Kim Nguyên chân quân nói không sai, đừng nhìn thọ nguyên của lão sắp tới,

nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, đối phó với một tu sĩ Kim

Đan hậu kỳ và một tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ cũng giống như chơi đùa vậy.

Không phải tất cả tu sĩ Kim Đan đều biến thái như Trần Đạo Huyền.

Tu sĩ Nguyên Anh giết tu sĩ Kim Đan như giết chó mới là chuyện bình

thường của tu tiên giới.

Thấy hai người không nói lời nào, Kim Nguyên chân quân nhìn về phía Kim

Thần Anh, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tiện tỳ này dù sao cũng là người ngoài, ả phản bội bổn tọa, bổn tọa có thể

nhịn. Ngươi cái đồ súc sinh nghiệt chướng này lại cũng ăn cây táo rào cây sung,

liên hợp với người ngoài trộm kho báu của lão tổ ta, tội lỗi đáng chết!!

Vừa dứt lời.

Kim Nguyên chân quân liền vươn tay xuất chưởng bắt tới Kim Thần Anh.

Thấy thế, Kim Thần Anh đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, hắn vận

chuyển pháp lực toàn thân, chuẩn bị liều chết đánh nhau, lại đột nhiên cảm thấy

cả người trầm xuống tựa như có mười ngọn núi lớn đè lên người hắn làm cho

hắn không thể động đậy.

- Cái này...

Kim Thần Anh run lên:

- Thổ Hành pháp tắc, thập trọng sơn thế.

Kim Nguyên chân quân cười nói:

- Nếu đã nhận ra thủ đoạn của lão phu, còn không thúc thủ chịu trói?

- Đừng mơ tưởng!

- Hừ, minh ngoan bất linh!

Kim Nguyên chân quân không hề lưu thủ nữa, toàn lực bộc phát thập trọng

sơn thế.

Lần này, pháp lực trong cơ thể Kim Thần Anh liền trở nên giống như thủy

ngân chì, nặng nề vô cùng, cơ hồ không thể vận chuyển.

Mặc cho hắn có thúc dục Kim Đan trong đan điền như thế nào đi nữa, pháp

lực của hắn vẫn không nghe sai khiến.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Thần Anh rốt cục luống cuống, một tu sĩ

Kim Đan mất đi sự khống chế pháp lực, một thân thực lực tối thiểu mất đi bảy

tám phần.

Hơn nữa thân thể của hắn cũng bị thập trọng sơn thế đè ép đến không thể

nhúc nhích, hiển nhiên biến thành một tấm bia ngắm, khuất nhục đứng trước

mặt Kim Nguyên chân quân.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Kim Nguyên chân quân dường như còn

chưa hả giận, uy năng của thập trọng sơn thế bộc phát một lần nữa.

- Oanh!

Kim Thần Anh bị đè quỳ trên mặt đất ngọc thạch bên ngoài cung điện, đá

vụn bắn tung tóe, rạch cho khuôn mặt xinh đẹp của Tử Lăng hiện ra từng vết

máu.

Thấy mình trấn áp triệt để Kim Thần Anh, Kim Nguyên chân quân hài lòng

gật gật đầu, lập tức tay không bắt hắn tới.

Ngay tại thời điểm này, thay đổi bất ngờ nảy sinh.

Chỉ thấy một thanh phi kiếm từ mãnh liệt vọt ra đan điền khí hải của Kim

Thần Anh.

Phi kiếm này xuất hiện quá đột ngột, tốc độ càng nhanh đến cực hạn.

Cho dù lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ của Kim Nguyên chân quân, khoảng

cách gần như vậy cũng không kịp phản ứng.

- Ngươi...

Kim Nguyên chân quân cảm nhận được uy thế của một kiếm này, trong lòng

dâng lên một cỗ ý hoảng sợ.

Lực lượng pháp tắc!

Hắn cảm nhận được pháp tắc lực ở trên thanh phi kiếm này!

Là tu sĩ Nguyên Anh, có tu sĩ Nguyên Anh đang đánh lén hắn!

Lúc này Kim Nguyên chân quân điên cuồng khuếch tán thần thức, trong lúc

ngàn cân treo sợi tóc, một tầng linh giáp bao trùm bên ngoài thân thể hắn, ngăn

trở thanh Phi Tuyết Kiếm đánh lén đến.

- Đương!!!

Một tiếng nổ lớn, thân hình Kim Nguyên chân quân theo đó bay lùi lại, đập

phá hết tòa cung điện này đến tòa cung điện khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play