Phượng Vẫn giới.

Vạn Tinh Hải, Tây Nam hải vực.

Hồng Sam đảo.

Cách xa chừng mấy chục dặm, Lạc Li nhìn thấy Quan Hải Tiên thành, thấy

Quan Hải đình đứng sừng sững trên biển, cực kỳ phấn khích:

- Trần Lang, nó vẫn còn! Quan Hải đình năm đó ngươi xây vẫn còn!

Trần Đạo Huyền phóng mắt nhìn lại, trên mặt biển, một chòi nghỉ mát lẻ loi

trơ trụi đứng trên mặt biển.

Quanh năm nước biển ăn mòn, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên Quan

Hải đình này.

Trần Đạo Huyền biết, đó là bởi vì nó được một tòa trận pháp bảo vệ.

Không chỉ có như thế, Trần Đạo Huyền thậm chí còn thấy được có mấy vị

đệ tử Trần gia đóng quân ở cách Quan Hải đình không xa, dường như là vì bảo

vệ tòa đình này.

- Không thể tưởng tượng được, năm đó ta tiện tay xây cái đình, bây giờ đã

trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của gia tộc.

Trần Đạo Huyền cảm khái muôn vàn.

- Bởi vì những đóng góp của ngươi cho Trần gia, là không gì sánh bằng!

Lạc Li nắm lấy tay Trần Đạo Huyền, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo:

- Đi, chúng ta hãy lên xem.

Lạc Li hưng phấn kéo Trần Đạo Huyền, bay về phía Quan Hải đình.

Bất kể là Trần Đạo Huyền hay Lạc Li, tu vi của bọn họ đều không phải mấy

đệ tử đóng quân Trần gia này có thể phát hiện ra, về phần trận pháp bảo vệ

Quan Hải đình, đối với Trần Đạo Huyền lại càng giống như thùng rỗng kêu to.

Hai người không có bất kỳ trở ngại nào, một lần nữa đứng trong Quan Hải

đình.

- Năm đó, ngươi ở đây giao dịch pháp khí với ta,

Nói đến đây, Lạc Li dường như nghĩ về điều gì đó, khúc khích cười:

- Ngươi năm đó thật xấu, còn lừa ta sử dụng điểm cống hiến của Trần gia

ngươi.

Nghe được chuyện năm đó, cảm nhận được ánh mắt đầy trêu chọc của Lạc

Li, Trần Đạo Huyền lập tức có chút xấu hổ.

Trần gia lúc trước, cũng không phải Trần gia hiện tại.

ể ế ầ ề

Vì có thể kiếm thêm một chút linh thạch, Trần Đạo Huyền đích thật là lừa

gạt Lạc Li thiếu kinh nghiệm sống.

- Được rồi, xem xong rồi, chúng ta đi thôi!

Lạc Li quay đầu lại, cười nói với Trần Đạo Huyền.

Không đợi Trần Đạo Huyền phản ứng, Lạc Li kéo tay hắn, bay ra Quan Hải

đình:

- Để ta lại nắm tay ngươi, xuống đáy biển Vạn Tinh Hải đi?

- Tốt.

Trần Đạo Huyền cũng nhìn ra, hôm nay Lạc Li có gì đó không ổn.

Hắn mơ hồ đoán được lý do tại sao, nhưng Lạc Li không nói, hắn chỉ có thể

im lặng.

Lần này, Lạc Li một lần nữa lộ ra đuôi cá màu xanh tím của nàng, nàng một

tay ôm eo Trần Đạo Huyền, sau đó xoay người nhảy lên, hai người theo đó mà

chìm xuống biển.

Tình cảnh này, giống như như đúc năm đó Lạc Li kéo hắn đến Ma Viên sơn.

Chỉ là, lúc trước Trần Đạo Huyền chỉ là một Luyện Khí kỳ nho nhỏ, mà bây

giờ, hắn lại đã là Đại Thừa Chân Tiên, Nhân tộc đệ nhất tu sĩ!

Khi hai người liên tục lặn xuống.

Nhiệt độ của nước biển cũng càng ngày càng thấp, nhưng đối với hai người

mà nói, hoàn cảnh của Vạn Tinh Hải như tuyệt cảnh lại không khác gì gió thổi

vào mặt.

Cuối cùng, hai đi qua vô số tinh quang tạo thành tầng Tinh Hải.

Tại thời điểm này, Lạc Li cuối cùng cũng mở miệng.

- Thời gian trôi qua thật nhanh,

Lạc Li ngơ ngác nhìn Tinh Hải lấp lánh:

- Trong nháy mắt, ngươi đã thành tiên, nhưng ta đời này có lẽ vĩnh viễn

không thể thành tiên. Trần Đạo Huyền, tương lai... Ngươi đi thượng giới, sẽ

quên ta sao?

Còn chưa đợi Trần Đạo Huyền nói chuyện, Lạc Li nói tiếp:

- Cho dù ngươi có quên ta hay không, năm đó khoảng thời gian gặp ngươi là

khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta. Từ sau khi mẫu thân ta rời đi, ta

biết, đời người là buộc phải đối mặt với ly biệt. Đối với ta, khát khao lớn nhất

để tu hành không phải là đại đạo, mà là không cần phải ly biệt với thân nhân

nữa, nhưng mà...ta không làm được...ta...không thể làm được!

Vai Lạc Li co giật, nước mắt hòa tan với nước biển.

Không chỉ có Lạc Li làm không được, toàn bộ Phượng Vẫn giới bốn mươi

bảy vạn năm qua, có thể thành tiên cũng chỉ có một mình Trần Đạo Huyền mà

thôi.

ỗ ầ ề

Giờ phút này, một nỗi sợ khó tả dâng lên trong lòng Trần Đạo Huyền.

Chẳng lẽ, đúng như Lạc Li nói, cuối cùng một ngày nào đó, hai người sẽ

phải chia ly sao?

Vô luận là hắn nhìn Lạc Li từng ngày hao hết thọ nguyên, hay là trước lúc

đó hắn nhẫn tâm phi thăng thượng giới, cũng không phải là nội tâm Trần Đạo

Huyền nguyện ý.

Nhìn thân thể mềm mại nức nở của Lạc Li, trong lòng Trần Đạo Huyền dâng

lên một ý nghĩ vô cùng điên cuồng, hắn muốn mang theo Lạc Li, mang theo tất

cả người thân và bằng hữu cùng phi thăng!

- Ta sẽ không rời bỏ ngươi.

Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lạc Li, ôn nhu nói.

Lạc Li ngẩng đầu lên, nước mắt chảy miệng nở nụ cười, dùng sức nhào vào

trong ngực Trần Đạo Huyền.

Nàng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn có thể ở bên hắn hơn hai ngàn năm!

So với vô số người phàm chỉ có thể ở bên nhau mấy chục năm, nàng đã vô

cùng may mắn rồi. Nói không chừng có lẽ có một ngày, Trần Đạo Huyền sẽ

chán nàng, đến lúc đó, nàng có thể không tiếc nuối rời khỏi thế giới này đi.

- Trần Đạo Huyền.

- Huh?

- Ta yêu chàng.

Trần Đạo Huyền ôm nàng chặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play