Dù sao người tự xưng là cha Trà Trà cũng có tu vi Nguyên Anh. Hắn muốn chạy, Tạ Bạch Lộ căn bản không ngăn nổi, chỉ đành ngơ ngác nhìn Trà Trà, hai người bốn mắt đối diện một lúc.
Trà Trà từ nhỏ không biết mặt cha, giờ mẹ cũng mất, nên vô cùng ỷ lại vào Tạ Bạch Lộ ân nhân cứu nàng, che chở cho nàng. Nàng níu chặt tay Tạ Bạch Lộ, buồn bã cầu xin: “Chủ nhân, dù hắn có phải cha ta hay không, ngài đừng bỏ rơi ta được không?”
Tạ Bạch Lộ thoáng do dự. Nếu người kia thật là cha của Trà Trà, nàng không có lý do gì giữ nàng ấy lại. Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng cố ép Trà Trà làm người hầu. Hơn nữa, nàng vốn định tìm một nơi tốt cho Trà Trà mà.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là Kim Đan, còn người kia là Nguyên Anh.” Hắn có thể bảo vệ nàng ấy tốt hơn.
Trà Trà nghe vậy, mắt lập tức ngập nước, khóc lóc thảm thiết nhưng giọng nghe vẫn dịu dàng: “Ta hiểu mà, chủ nhân. Là ta làm khó ngài nữa rồi. Ngài cứu ta từ tay đám người xấu kia đã là ân tình lớn lao, ta sao dám đòi hỏi thêm nữa? Chủ nhân, dù sau này ta ở đâu, ta cũng sẽ không quên ơn ngài. Ta sẽ luôn nhớ chính ngài đã cứu ta.”
Trà Trà khóc khiến Chân Tâm và Chân Ý cảm động lây nước mắt rưng rưng, ngay cả Chân Tuệ cũng khẽ nghiêng đầu nhìn. Dĩ nhiên, nàng là yêu nên mới thế, nếu là nhân tu khóc vậy, Chân Tuệ chắc chắn không thèm liếc thêm.
Nhưng Tạ Bạch Lộ lòng dạ sắt đá, mỉm cười đáp: “Không sao đâu. Sau này ngươi sống tốt, ta cũng yên tâm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play