Vào khoảnh khắc đó, tôi không cảm thấy đau đớn.
Từng gương mặt một, từng khung cảnh, lóe lên trước mắt tôi, tôi ngã quỵ xuống đất, tôi cảm giác tính mạng của mình đang mất đi. Tôi nhớ đến năm tôi ba tuổi, Trần Thạch Đầu ôm tôi đến trước mộ của cô Ngốc, đào thi thể của cô Ngốc lên, tôi nhớ đến chú Trụ Tử ngồi xổm trước cổng trường học, vừa hút thuốc vừa đợi tôi đến để đưa tiền sinh hoạt, tôi nhớ đến mẹ tôi sẽ ở cửa thôn mong ngóng bóng dáng tôi, tôi nhớ đến lần đầu tiên anh trai tôi quay trở lại Phục Địa Câu, tôi nhớ đến ông nội tôi đang hút thuốc lào, cha tôi đang mặt quân trang, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp mặt, và cả Hàn Tuyết đang lên lớp ở giảng đường.
Từng người từng người một lưu lại dấu ấn trong sinh mệnh của tôi, từng khung cảnh một đều lướt qua trước mắt tôi, tôi muốn bắt lấy, nhưng lại phát hiện mình đã không thể nào giữ được họ.
Tôi biết tôi sắp chết rồi, linh hồn của tôi đang nứt toạc ra từ trong cơ thể của tôi, tôi cảm thấy tên cầm đầu đá qua đầu tôi đá qua lưng tôi, tôi tự hỏi bản thân mình tôi có hối hận không? Tôi có hối hận khi chết ở đây không?
Trong đầu tôi có một câu trả lời rất rõ ràng, đó chính là tôi không hối hận.
Đã chiến đấu rồi, còn có gì có thể hối hận được nữa chứ?
Linh hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể của tôi, tôi đã không thể nào tham gia trận chiến được, tôi nhìn thấy ở trên trời xuất hiện một cỗ quan tài bằng vàng, cỗ quan tài vàng đó vô cùng xa hoa lộng lẫy, lúc Xi Vưu nhìn thấy cỗ quan tài vàng đó thì đạp đất bay lên, ông ấy không hề do dự một chút nào, thanh trường kiếm trong tay, một kiếm chém lên cỗ quan tài vàng đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play