Bàn Tử lắc đầu nói: “Cậu cho rằng nó thật sự dễ như vậy hả? Ông nội của cậu đã dập tắt nó, bấc đèn nằm ở chỗ nào thì chỉ có ông lão ấy biết, tôi chỉ có thể tạm thời thắp sáng nó thôi, chứ mà thật sự thắp lên hoàn toàn, thì tôi không làm được”
Trần Đông Phương có thể cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, ông ấy nói: “Tuy bây giờ nói mấy lời này giống như mấy lời dư thừa, nhưng xe chạy đến núi ắt sẽ có đường, trời không tuyệt đường sống của con người, tôi luôn cảm thấy, hình như Đạo Ngọc Hoàng, tộc Hiên Viên, thậm chí là còn có rất nhiều người lợi hại khác, có lẽ họ chưa chắc đứng ra giúp Diệp Tử, nhưng tuyệt đối không thể nào nhìn Diệp Tử chết được. Nếu mà thật sự để Diệp Tử chết, thì Diệp Tử không thể nào sống được đến giờ”
Câu nói của Trần Đông Phương đương nhiên là cũng có lý ở một mức độ nào đó, nhưng mà vẫn là câu nói đó, nếu như là người muốn ra tay thì sớm đã xuất hiện rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.
“Mọi người cũng đừng có bàn tới bàn lui nữa, Bàn gia tôi nói thật với mọi người vậy, trước khi đi thì chưởng giáo sư bá có nói với tôi, không phải là Đạo Ngọc Hoàng không ra tay, mà là Đạo Ngọc Hoàng hiện nay chưa chắc có thể cản được Quỷ Thợ May, thiên hạ ngày nay, có thể đối phó được với Quỷ Thợ May chỉ có ba người, chủ nhân Cửu U được tính là một, tộc trưởng Tộc Hiên Viên là một, còn một người nữa đó là Lão Lục lưng gù có thể trở thành Bá Vương Đao. Tên Quỷ Thợ May đó hắn nói cũng không sai, tuy bây giờ hắn không được mạnh như mới đầu, nhưng tu sĩ đến từ trên trời tuyệt đối không phải là thứ mà con người chúng ta có thể bì được. Ngoại trừ ba người này ra, những người khác, ví dụ như mấy người chúng ta đây căn bản không lọt vào mắt. Chủ nhân Cửu U không hề tỏ rõ ý định là muốn ra tay, thái độ của tộc Hiên Viên đối với chuyện này là lập lờ hai mặt, đừng quên, ban đầu chính họ cũng muốn giết chết Diệp Tử, không giết chết thì chắc chắn cũng sẽ không quan tâm, hoàn toàn có ý định để cho Diệp Tử sống chết có số, còn về Lão Lục, nếu như lão Lục quay trở lại từ núi Côn Luân, có thể vượt qua được nút thắt mà cả đời này không vượt qua được, trở thành một thân Bá Vương Đao Ý, ngoài ra còn phải có sức chiến đấu, nếu không thì có đến cũng chẳng làm gì được” Bàn Tử nói.
“Vậy anh nói xem phải làm sao đây? Cũng đâu thể cứ để mọi chuyện như thế này được?” Trần Đông Phương nói.
“Nghe theo số mệnh, làm hết sức mình thôi” Bàn Tử thở dài rồi nói.
Lúc chúng tôi đang thảo luận sôi nổi rôm rả, điện thoại của Bàn Tử đột nhiên reo lên, anh ấy lấy điện thoại ra nhìn thử, biểu cảm trên mặt anh ấy đột nhiên trở nên vô cùng kì lạ, có thể khiến cho Bàn Tử lộ ra biểu cảm như vậy, không cần nói thì tôi cũng biết đó là ai, tôi liền nói: “Muốn nghe thì anh cứ nghe đi thôi, còn vờ vịt gì nữa không biết”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play