“Không sao, đi thôi, chúng ta về nhà” Hàn Tuyết nắm lấy tay tôi nói.
“Không hôn một cái sao?” Tôi nói.
Hàn Tuyết lườm tôi một cái và nói: “Buổi tối còn nhiều thời gian mà!”
Tôi cứ thế nắm tay cô ấy, hai chúng tôi cùng nhau đi về nhà. Khi về đến nhà, Bàn Tử và chú Trụ Tử đã ở trong sân. Chú Trụ Tử nhìn cái quan tài, cau mày hút thuốc. Đây là một thói quen xấu của chú Trụ Tử, bất kể gặp chuyện gì cũng cảm thấy như gặp đối thủ lớn đến nơi, điều này khiến người ta cảm thấy chú ấy thậm chí có lúc quá cẩn thận.
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử ra hiệu về phía chú Trụ Tử rồi lắc đầu. Tôi biết chú Trụ Tử là người cẩn thận như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra kết quả. Nhưng nếu không hỏi thì tôi cũng không cam lòng, tôi đi đến bên cạnh chú Trụ Tử hỏi: “Chú, chú biết trong quan tài này có gì không?”
Chú Trụ Tử không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ngẩn ngơ nhìn cái quan tài nói: “Cái quan tài này là của ông nội cháu”
Tôi vui mừng khôn xiết, hình như chú ấy thật sự biết, tôi ngồi xuống nói: “Cái này là do chủ của Cửu U đưa cho cháu, ông ấy còn nói rằng ông nội đã gửi ở chỗ ông ta, nên nhờ cháu mang về. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play