Lưu Bá Ôn nghe xong thì rất phẫn nộ nhưng cũng bất lực bởi gần đây chính bản thân ông ấy cũng bị hoàng thượng nghi kỵ. Trần Cận Chi tuy là học trò của ông ấy nhưng giờ thế lực đã hơn cả ông, mặc dù chức quan của ông to nhưng ai chiếm được lòng tin và sự yêu mến của thiên tử mới được coi là có quyền lực.
Mặc dù Lưu Bá Ôn nói như vậy nhưng cũng đưa thanh niên này về ở trong phủ mình, nói ông ấy sẽ đi tìm đồ đệ của mình để nói về vấn đề này. Độ nửa tháng sau thanh niên này thấy người trong phủ ai nấy mặt mày rầu rĩ khác thường, từ trong miệng họ hỏi ra được Lưu Bá Ôn sắp từ quan về quê để bảo toàn mạng sống.
Lúc anh ta nghĩ công cuộc trả thù đã vô vọng thì Lưu Bá Ôn tìm anh ta, sau đó cùng anh ta về Hàn gia trang một chuyến. Sau khi tới nơi Lưu Bá Ôn sai người dựng một cái miếu ở khu đất phẳng phía tây thôn, trong miếu thờ Thiên Thủ Quan Âm. Nói ra thì cũng lạ, sau khi cất miếu thờ cúng Thiên Thủ Quan Âm thì trời bỗng đổ mưa to sau bao nhiêu ngày hạn hán, khiến cây cỏ vạn vật dần hồi phục xanh tốt. Lưu Bá Ôn lại đào thêm một cái giếng trước tượng Thiên Thủ Quan Âm, sau khi đào xong thì đem xác một con rắn bỏ vào, mà con rắn này chẳng phải là con rắn lớn mà Trần Cận Chi đã bắt mang đi vào tối hôm đó sao?
Lưu Bá Ôn thở dài nói với thanh niên: “Người chết đã chết rồi, người sống phải sống sao cho có ích. Người của Hàn gia đều đã mất, giờ Trần Cận Chi một tay che trời, nếu như giờ hắn đuổi cùng giết tận thì chỉ e cậu không sống được bao lâu. Con rắn lớn này chính là thi thể Hàn Sĩ Sùng hóa thành. Long huyệt khiến Hàn Sĩ Sùng mất mạng thực chất là do Trần Cận Chi tính kế. Thi thể cha của Hàn Sĩ Sùng cũng bị chôn ở đó. Thi thể Hàn Sĩ Sùng sau khi chôn ở đây hưởng được long khí đã hóa rồng bị Trần Cận Chi bắt về dưỡng vận khí cho bản thân. Tới giờ xem ra nó cũng vẫn nể mặt ông thầy này ba phần trả lại thi thể cho ta, ta đặt xác rắn trở lại vào cái giếng, sau này cái giếng này được gọi là giếng rồng. Bách tính xung quanh nếu mắc bệnh thì cứ lấy nước trong giếng uống, có thể chữa bách bệnh. Cậu hãy ở nơi này thành gia lập thất duy trì hương hỏa nhà họ Hàn”
Thanh niên này cũng hiểu Lưu Bá Ôn là nhân vật lớn, có thể vì mình làm những chuyện này coi như cũng đã tận ân nghĩa nên lập tức vái lạy cám ơn. Lưu Bá Ôn cũng không nhiều lời nữa, chỉ là trước khi rời đi có nói: “Hàn gia nhà cậu, từ đời cậu trở đi phải canh chừng cái giếng này, đợi đến năm tượng Quan Âm đổ xuống, nước trong giếng cạn nhất định sẽ có người tới chôn thi thể ở nơi này. Cậu phải nhớ nơi này tuyệt đối không được chôn người. Nếu là chôn bách tính bình thường thì cậu cứ mặc kệ, nhưng nếu chôn xuống một thầy phong thủy thì cậu hoặc người nhà cậu có thể đợi sau bảy ngày đào mộ lên, thi thể người đó chắc chắn sẽ biến thành con rắn hoa, có thể bắt hầm canh sẽ càng sống càng thọ”
“Thanh niên năm đó cũng coi như tổ tiên của nhà họ Hàn. Chi này của nhà họ Hàn có thể duy trì hương hỏa đều dựa vào người đó. Cái giếng đó quả thực rất linh nghiệm, người dân xung quanh ai bị bệnh tật nhỏ gì đều tới đó uống nước là khỏi, hiệu quả hơn cả uống thuốc. Thiên Thủ Quan Âm trong miếu cũng rất linh, người dân bản địa ở đây cũng rất tin tưởng sùng bái. Cái giếng đó mấy trăm năm đều không cạn, thậm chí mấy năm đại hạn, chỉ có cái giếng đó là vẫn còn nước, cứu được cả ngàn vạn dân. Với tình hình như vậy ai nghĩ sẽ có một ngày giếng cạn nước, tượng phật đổ xuống?” Nhị gia nói.
“Năm diễn ra phong trào cách mạng văn hóa đổ tứ trụ phá hủy tượng thần phật, tượng phật đổ xuống nước trong giếng cũng cạn phải không ạ?” Tôi hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play