Anh trai tôi cũng không nói quá nhiều về thân phận của Bàn Tử, bởi vì Bàn Tử cực kì chống đối, đương nhiên, cuối cùng Bàn Tử cũng tuyên bố với chúng tôi, đó là sau khi ra khỏi núi tuyết thì sẽ kể cho chúng tôi nghe một số chuyện, một số thứ liên quan đến Đạo Ngọc Hoàng.
Sau đó, nhờ Bàn Tử dẫn đường, chúng tôi không cần đến bản đồ, cứ đi theo hướng ngược lại của long mạch thiên nhiên mà đi ra khỏi vùng sâu của núi tuyết, ở bên ngoài chúng tôi gặp một nhóm người đi du lịch, nhóm người này lúc mới gặp chúng tôi thì suýt chút nữa cho rằng chúng tôi là dã nhân bước ra từ núi sâu, chuyện này cũng không trách họ được, dù sao thì hình ảnh của chúng tôi bây giờ cũng chả ra làm sao, thậm chí có thể dùng từ nhếch nhác để hình dung.
Nhóm bạn đi du lịch đã giúp đỡ chúng tôi rất chu đáo, đặc biệt là trong điều kiện tồi tệ như thế này, họ không chỉ nhiệt tình thiết đãi chúng tôi, mà lúc sắp chia tay còn tặng cho chúng tôi rất nhiều đồ đạc, cái gọi là bánh ít đi, bánh quy lại, thật ra trên người chúng tôi còn có mấy miếng vàng ròng lấy ra từ sâu trong núi tuyết, vốn dĩ là tính đem tặng cho họ, sau đó nghĩ đi nghĩ lại thì thôi vậy, lỡ mà thông tin này bị lọt ra bên ngoài, thì sẽ thu hút mấy kẻ đào kho báu đến, ở sâu trong mấy ngọn núi tuyết đó thì có vô số tuyết trùng nhiều không kể xiết, người bình thường mà tới đó thì chắc chắn một đi không trở lại, mà con người thì có lòng tham vô đáy đối với tiền tài, cho nên dù chúng ta có nói với họ rằng nơi nào có kho báu thì nơi đó cũng có vô số nguy hiểm đi kèm, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ tới, hơn nữa chắc tám chín phần mười là sẽ bỏ mạng ở đó.
Sau khi trở về Tây Tạng, chúng tôi dành thời gian nghỉ ngơi, ngày hôm sau, nhóm người Trần Đông Phương nhận được điện thoại từ Lý Trấn Quốc, Trần Đông Phương dẫn theo Lý Thanh với cả Tiểu Thất quay trở về Thiên Tân, còn Na Đa thì nói cậu ấy muốn kể lại tình hình ở đây cho người nhà của cậu ấy nghe, nên cũng chia tay với chúng tôi. Lúc sắp đi, Na Đa đã tặng cho tôi một con thằn lằn đổi màu rất là đẹp, cũng là tắc kè bông, nhưng mà con tắc kè này thuần bạc, cậu ấy nói rằng đây là kí hiệu gia tộc của cậu ấy, khi đến Vân Nam, tìm một người dùng cổ trùng, chỉ cần đưa cho họ xem con tắc kè bằng bạc này, thì mấy vu sư đó sẽ biết nó đại diện cho điều gì.
Sau khi Na Đa đi, anh trai tôi nói với tôi rằng anh ấy phải lên núi Côn Luân một lần nữa để đi tìm Lão Lục lưng gù, hơn nữa muốn thám thính bí mật được che giấu sâu trong núi Côn Luân, cho nên sau khi từ biệt chúng tôi thì anh ấy cũng rời đi.
Tuy nhóm của chúng tôi kể ra thì mọi người ai cũng có mục đích riêng, nói khó nghe một chút thì thậm chí có thể nói là ai cũng giấu mánh khóe của mình, nhưng nhóm chúng tôi thật sự có điểm đặc biệt, bởi vì điều kiện cơ bản để hình thành nên nhóm này đó là tình thân, tình bạn bè, và còn có cả tình yêu, là dùng tình cảm để làm nền tảng, ngoài mặt cũng không xảy ra xung đột gì, cho nên sau khi tách ra, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút quyến luyến, đặc biệt là sau khi chỉ còn lại hai người chúng tôi là tôi với Bàn Tử, bầu không khí trở nên rất ngượng ngùng, hai chúng tôi dạo xung quanh Lhasa (thủ phủ của khu tự trị Tây Tạng) mấy ngày, ngoại trừ ăn ra thì là mua sắm, mua một đống đồ, tôi còn phải trông chừng Bàn Tử, sợ anh ấy không từ mà biệt.
Hai chúng tôi ở bên này đợi khoảng một tuần, Bàn Tử nói với tôi là anh ấy phải về Đạo Ngọc Hoàng xem thử, tuy Hà chân nhân nói một cách rất bình thản, nhưng lần này Đạo Ngọc Hoàng lấy tượng vàng của chín đứa con kia để kết thúc, thì chắc chắn là Đạo Ngọc Hoàng phải đau lòng lắm, mối quan hệ giữa Bàn Tử với Hà chân nhân giống như thầy trò mà cũng giống như bạn bè, anh ấy cũng vẫn phải quay về để giải trình một chút, dù sao thì cái họa này cũng không thể nào để Hà chân nhân một mình gánh vác được, con người Bàn Tử thì mấy cái khác chưa nói, về phương diện đối đãi với bạn bè thì tốt khỏi phải bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT