Đột nhiên lúc này Trần Đông Phương hét lên: “Thu Li, cháu làm gì vậy?”
Tôi nhìn theo hướng tay Trần Đông Phương chỉ thì thấy hỗn thế ma vương mà trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau chúng tôi không biết từ lúc nào đã lẻn qua chúng tôi mà trèo lên một cái cột.
Thu Li hướng về phía chúng tôi mỉm cười, nhưng cái nụ cười này lại khiến trong lòng tôi nổi lên một cảm giác bất an, có thể nói nha đầu này mà cười như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tốt lành gì. Tiếp theo cô ta lấy ra thứ gì đó, dùng miệng kéo một cái rồi vứt về phía chúng tôi.
“Nằm xuống!” Trần Đông Phương hét lên một tiếng.
Tiếp theo tôi nghe thấy một tiếng động kinh thiên động địa, tiếng nổ này dường như khiến tai tôi điếc đặc, đặc biệt là đám thây khô kia, sau quả mìn của Thu Li thì đám thây khi bị nổ tan tành, các mảnh thây người bắn hết cả lên người chúng tôi. Tôi muốn nhổm dậy nhưng Thu Li lại vứt thêm một quả mìn nữa khiến chúng tôi lại phải nằm rạp xuống.
Đợi chúng tôi bò dậy được thì Thu Li đã trèo lên lưng chừng cột. Cô ta nhìn chúng tôi vỗ vỗ mông giống như đang cười nhạo. Bàn tử nổi điên nói: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau đuổi theo! Các người đừng quên con nhóc đó theo Diệp tử tới đây đó, thật không đơn giản!”
Thực ra không cần đợi Bàn tử nói anh trai tôi đã đuổi theo rồi. Tốc độ của anh ấy không hề chậm nhưng tốc độ của Thu Li càng nhanh. Phải biết Thu Li có cái biệt danh hỗn thế ma vương là bởi vì tính cách cô ta luôn rất hoang dã chứ không phải nói con người tốt hay không. Nhìn cái cách leo trèo và tốc độ hiện giờ của cô ta thì biết cô ta không phải nghe lời hay yếu đuối như cái vẻ thường ngày. Nha đầu này rõ ràng có thân thủ không tồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT