Mỗi một lần người khác mà đề cập đến Đạo Ngọc Hoàng, là trong lòng tôi luôn có một nghi vấn, đó là trong cả câu chuyện này thì rốt cuộc Đạo Ngọc Hoàng đóng một vai trò như thế nào, từ khi lần đầu tiên nghe thấy cái tên Đạo Ngọc Hoàng này cho đến bây giờ, tôi có được rất nhiều phiên bản đáp án từ rất nhiều chuyện, có lúc Đạo Ngọc Hoàng là anh hùng dẫn dắt các nhân sĩ Trung Nguyên chiến đấu lại Quan m nghìn tay và Quỷ Thợ May, là để bảo vệ tôi, nhưng có lúc, Đạo Ngọc Hoàng lại muốn giết tôi. Hình như mục đích của Đạo Ngọc Hoàng trong toàn bộ chuyện này đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ.
“Bàn gia, mấy chuyện mà anh nói tôi nghe không hiểu lắm, anh là người xuất thân từ Đạo Ngọc Hoàng, anh nói xem, Đạo Ngọc Hoàng rốt cuộc được xem là phe chính diện hay phe phản diện?” Tôi hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử chau mày suy nghĩ, ấp úng cả buổi trời rồi nói: “Về điểm này thì tôi vẫn không thể nói rõ với cậu được, dù sao thì thời gian tôi ở Đạo Ngọc Hoàng cũng không phải là nhiều, nhưng tôi có thể nói với cậu thế này, tuy đạo Ngọc Hoàng có một số hành vi cũng không được xem là đàng hoàng chính chắn gì, nhưng tuyệt đối không được coi là phe phản diện, bởi vì lão già sư phụ kia của tôi tính cách thì có hơi quái gở một chút, nhưng con người ông ấy thì giống hệt như cái tên của ông ấy vậy, Hà An Hạ mà, dựa vào cái gì để mà khiến thiên hạ bình an, nếu như Đạo Ngọc Hoàng là tà phái, thế thì ông già đó chắc chắc sẽ không có mối quan hệ gì với Đạo Ngọc Hoàng dù chỉ là một chút, thậm chí còn sẽ đối đầu với Đạo Ngọc Hoàng, đây chính là tính cách của lão ấy”
Lúc Bàn Tử nói đến đây thì phẩy phẩy tay với tôi, nói: “Xém chút nữa là bị cậu gài hàng rồi, cậu có biết Bàn gia tôi vừa mới nghĩ đến chuyện gì không? Tôi cảm thấy lão già sư phụ của tôi nói Cửu Long trận thiếu mất một thứ, có lẽ chính là cậu, Đạo Ngọc Hoàng biết rõ tầm quan trọng của cậu hơn bất kì ai, nhưng đối với vấn đề của cậu, Đạo Ngọc Hoàng dường như rất nhập nhằng, họ muốn cậu sống, nhưng cũng sợ cậu lớn lên, nói cách khác, họ cần cậu, nhưng cũng e sợ cậu, có lẽ họ cũng có mối bận tâm của riêng mình”
“Nói tới nói lui, vẫn là mờ mờ mịt mịt, đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi về phía trước, đừng đợi đến khi có chuyện gì xảy ra thật nữa, lần này anh đừng có mơ mà anh trai tôi đến cứu chúng ta” Tôi nói.
Bàn Tử gật đầu, chúng tôi cũng không tiếp tục dây dưa về chủ đề này nữa, tôi đặt cái xác khô của Lạt Ma lại cho ngay ngắn, rồi chắp tay nói với ông ấy: “Vị lão tiền bối này, đắc tội rồi, hy vọng người không quở trách”
Nói xong, tôi châm một điếu thuốc đặt trước mặt ông ấy rồi nói: “Tôi không có mang theo nhang, cái thứ này có thể là người không quen, là đồ của thế kỷ 21, là thuốc lá có đầu lọc, người thử xem”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play