Hỏi nhưng toàn nhận về thất vọng, Bàn tử thoái chí ảo não trở về bên cạnh chúng tôi, nhưng cũng chẳng ngồi yên được bao lâu lại tiếp tục quậy. Anh ta cầm cây gậy vẽ lên mặt đất một hình người nhỏ. Tôi hỏi anh ta đang làm gì, anh ta nói để lại ký hiệu cho Trần Đông Phương và Lý Thanh.
Gần đây tôi có cảm giác mình rất dễ quên. Nếu không phải Bàn tử nhắc đến Trần Đông Phương và Lý Thanh tôi suýt nữa quên mất hai người này đã chạy mất rồi, nhưng có thể họ đã tiến vào cái động kia trước chúng tôi một bước rồi. Tôi không muốn nghi ngờ những người đã cùng mình vào sinh ra tử, nhưng tôi cũng lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh trai liền đi nhắc anh ấy một chút. Anh trai dường như không hề quan tâm đến chuyện này mà nói với tôi: “Không cần lo lắng, thứ nhất là bọn họ không vào được, thứ hai là em biết tại sao cuối cùng anh lại đồng ý theo Lục gia luyện dao không? Em biết tình cảm giữa anh với ông nội như thế nào, không phải anh không muốn học dao bá vương của Lục gia, nhưng đây là giới hạn, nhưng giới hạn này sau đó đã bị phá vỡ rồi”
Tôi không hỏi nữa, tôi hiểu ý của anh ấy. Hiện giờ anh ấy vô cùng tin tưởng lão Lục lưng gù – người mà tôi còn chưa có dịp gặp, cho nên đối với người mà lão Lục vô cùng tín nhiệm – Trần Đông Phương anh ấy cũng không hề nghi ngờ.
Chúng tôi gặp được Trần Đông Phương và Lý Thanh hai người bọn họ ở ngay trước cánh cửa. Chúng tôi vừa đi ra thì gặp bọn họ đi tới. Trần Đông Phương thấy Na Đa dẫn theo chúng tôi thì rõ ràng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Lưu Khai Phong và đám người của ông ta đâu?”
“Lão Trần à, ông không được thấy rồi, toàn bộ đã bị anh zai hay xấu hổ này tặng cho một vé lên thiên đàng rồi, chớp mắt đã không thấy người đâu nữa, giống như biến thành pháo hoa vậy” Bàn tử nói.
Trần Đông Phương nghe xong thì chau mày lại, nhưng ông ta không giống tôi thấy tò mò là hỏi. Dựa vào trí thông minh của mình, lại nhìn thấy Na Đa đi cùng với anh trai tôi là ông ta ít nhiều cũng đoán ra được gì đó. Qua một lúc ông ta lại hỏi: “Lưu Khai Phong ở lại đây thực sự không sao chứ?”
Anh trai gật đầu nói: “Không sao, đây là do Lục gia căn dặn. Thực tế nếu Na Đa không giết bọn họ tôi cũng sẽ động thủ với họ. Lục gia nói thời gian không còn nhiều nữa, không thể làm gì cũng rụt rè như trước”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play