“Linh cảm sáng tác của các nhà nghệ thuật vốn dĩ ngoài trí tưởng tượng ra, thì đến từ cuộc sống của họ mà, cho nên những thứ tưởng tượng ra cũng có sự trùng hợp tại một điểm nào đó trong thực tế. Chuyện này không có gì lạ, tất cả những phát minh sáng tạo của con người cũng chính là đến từ những sự ảo tưởng này” Trần Đông Phương nói.
Lúc Trần Đông Phương vừa mới nói dứt câu, Bàn Tử đã lật mở quyển sách cổ màu đen đó ra, anh ấy chấm nước bọt, lật quyển sách đó. Tôi nhìn thấy bên trên quyển sách đó, đầy chi chít toàn chữ là chữ, loại văn tự này tôi đương nhiên là đọc không hiểu rồi, theo như tôi thấy, tất cả chữ viết trên đó mỗi một chữ có vẻ như giống một con nòng nọc nhỏ, nhưng điều kì lạ đó là, Bàn Tử vậy mà lại bắt đầu niệm lầm rầm trong miệng, giống như là anh ấy đang niệm những câu bùa chú trong sách vậy!
“Văn tự đó, chắc hẳn chính là thần văn trong truyền thuyết, một loại văn tự gần giống như âm văn, nhưng lại không thật sự giống lắm. Xem ra Bàn Tử này đúng thật là giấu nghề rất kĩ nha, anh ta vậy mà lại có thể đọc hiểu” Trần Đông Phương nói.
“Lúc Bàn Tử mới đến Phục Địa Câu, căn bản là không coi Thành Hoàng gia, cũng chính là ông nội cháu ra gì, Thành Hoàng Gia lúc đó đã dùng loại văn tự này để bày tỏ suy nghĩ với anh ấy, lúc đó Bàn Tử đọc là có thể hiểu được rồi” Tôi nói với Trần Đông Phương.
“Ai biết được trên người anh ta còn có bao nhiêu bí mật mà chúng ta không biết đâu, Diệp Tử, chú biết mối quan hệ của cháu với Bàn Tử, chú cũng biết Bàn Tử là một người rất đáng tin cậy, thanh niên tụi cháu rất hay chạy theo hai chữ nghĩa khí, về phương diện này thì Bàn Tử chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng có đôi lúc, thật sự không phải chỉ dựa vào hai từ nghĩa khí là có thể khiến mối quan hệ giữa hai người bạn trở nên hòa hợp, tất cả đều có biến số. Trọng Mưu là một người trầm ổn, cậu ta chắc chắc là đã có được thông tin gì đó từ chỗ Đạo Ngọc Hoàng, nếu không thì đã không nhắm đến Bàn Tử như vậy rồi, về điểm này thì cháu phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng” Trần Đông Phương nói.
Tôi gật đầu, so với sự thẳng thắn của anh trai tôi, rất nhiều lúc Trần Đông Phương nói chuyện đều nói đúng trọng tâm, rất rõ ràng, kiểu lời nói như vậy càng dễ khiến người ta chấp nhận, cái này giống như là một người lớn tuổi trung hậu không cậy mình già mà lên mặt, mà dựa vào đức hạnh để chinh phục người khác, khiến bạn không thể nào chối cãi.
Tôi gật đầu rồi nói: “Cháu sẽ cẩn thận một chút”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT