Lúc này, Thu Ly gọi chúng tôi đến ăn cơm, vừa hay bên đây tôi và anh trai nói chuyện một cách nhạt nhẽo. Tuy bây giờ anh ấy đỡ hơn trước rất nhiều, không giống lúc trước hỏi gì cũng không nói. Nhưng bây giờ nói chuyện thì không tiết lộ bất cứ điều gì, những gì anh ấy không muốn nói có tìm cách nào thì anh ấy cũng không mở miệng. Chúng tôi nói ăn cơm, chứ thực ra là ăn bánh quy ngâm trong nước. Khi ăn, tôi im lặng nhìn Liễu Thanh Từ, sau khi anh trai xuất hiện, Liễu Thanh Từ đã kiềm chế rất nhiều, im lặng ăn không nói lời nào.
Xong khi ăn gần xong, Trần Đông Phương ho khan nói: “Vừa nãy tôi và Tôn Trọng Mưu đi xem đường, trận tuyết lở đêm qua cũng không lớn lắm, chủ yếu là do thời tiết, tuyết rơi ở núi tuyết phía sau cũng không dày lắm. Đường khá tắc nghẽn, nhưng tôi nghĩ vẫn có thể đi, nhưng vì có tuyết lở và đã thay đổi con đường, nên tôi không hiểu lắm bản đồ của cô Liễu đây.
Nói xong, Trần Đông Phương nhìn về phía Liễu Thanh Từ, Liễu Thanh Từ liền nói: “Tôi cũng không có gì bổ sung, nói tiêu cực chút là đi bước nào tính bước đó, có lẽ bây giờ các anh đã hiểu, thật ra lần này bản đồ không quan trọng, Diệp Tử mới quan trọng. Lần này chúng ta tìm kiếm chính là chân thần, có thể xem là giải quyết được bí ẩn của Diệp Tử, cho nên sự dẫn dắt của chân thần mới là quan trọng nhất.”
Những gì Liễu Thanh Từ nói như không nói, sau khi ăn xong, chúng tôi thu dọn những thiết bị còn sử dụng được và lại lên đườngSau khi thu dọn tôi mới hiểu được những gì Trần Đông Phương nói con đường trước mắt đi rất khó khăn, đây không phải là khó bình thường, đi một bước cứ như rơi vào bẫy, mỗi bước đi khiến bạn cảm thấy như đang đi trong ao bùn vậy.
Lần này, chúng tôi đi thì nghỉ đến ba lần. Sau khi qua khu vực tuyết lở và tuyết rơi dày đặc, con đường phía trước trở nên dễ dàng hơn một chút. Tuy nhiên, Liễu Thanh Từ không thể phân biệt được con đường phía trước trên bản đồ, nên chúng tôi không còn cách nào khác là ngồi nghỉ, nghỉ được một khoảng thời gian, bọn họ nhìn tôi, khiến tôi ngượng ngùng và nói: “Không phải chứ, lúc này các người muốn tôi đi đại đường nào đó sao?”
“Ừ.” Liễu Thanh Từ cười nói.
“Đừng như vậy, tôi không dám thử, cũng không gánh nổi trách nhiệm này.” Tôi xua tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play