Một lúc sau, sau khi Bàn Tử cứ lặp lại việc quỳ xuống đứng dậy, đứng ngay tại chỗ quay người lại, tuy biết anh ấy đang mộng du nhưng chúng tôi sợ hãi và nằm xuống ngay lập tức vì sợ anh ấy phát hiện ra chúng tôi. Kết quả sau khi nằm xuống, tôi nhìn Bàn Tử, đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu tôi nghĩ rằng khuôn mặt của Bàn Tử trở nên tái nhợt vì cái lạnh của buổi đêm, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện không phải vậy. Trên mặt anh ấy lúc này vậy mà nở một nụ cười vô cùng kì lạ. Hơn nữa, ánh mắt của anh ấy là đang hướng về chỗ mấy người chúng tôi đang nằm.
Chúng tôi chỉ nằm như vậy cho có lệ, bởi vì chúng tôi đều nghĩ rằng những người mộng du không thể nhìn thấy những gì trước mặt. Kết quả là, Bàn Tử cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với nụ cười không thể nào giải thích được, khiến tôi ngay lập tức cảm thấy thật rợn người, nhưng đến bây giờ tôi vẫn cho rằng đây là chúng tôi đang bị ảo giác, chỉ là ảnh hưởng tâm lý của tôi thôi. Để kiểm chứng điều này, tôi nhìn họ và phát hiện ra rằng lúc này mấy người bọn họ cũng đang nhìn tôi.
“Bàn Tử đang nhìn cậu, cậu có phát hiện ra không?” Trần Đông Phương nói.
“Mẹ kiếp! Cháu còn cho rằng cháu nhìn nhầm chứ!” Tôi nói.
Điều quan trọng nhất là sau khi Bàn Tử quay người lại, anh ta nhìn về phía tôi. Anh ta không còn quỳ cũng không cử động nữa, bởi vì sự kì lạ của anh ấy, không ai trong chúng tôi biết phải làm gì, cứ phỗng ra mà đợi như vậy. Đợi được khoảng mười phút, Liễu Thanh Từ nói: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, máu của anh ta sẽ đông lại, anh ta sẽ chết mất.”
Cô ta vừa nói như vậy, tôi cũng mặc kệ ánh nhìn của Bàn Tử bây giờ có kì lạ hay không, dứt khoát chạy qua đó ôm lấy Bàn Tử. Lúc đi đến gần, tôi liền lập tức bị Trần Đông Phương kéo sang một bên, ông ấy cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Bàn Tử, tôi mở đèn pin lên rọi vào Bàn Tử, kết quả ở cự ly gần, còn dưới ánh đèn pin chiếu rọi, ánh mắt Bàn Tử nhìn tôi càng trở nên quỷ dị và rùng rợn hơn, đặc biệt là nụ cười trên mặt anh ấy khiến tôi nổi da gà gai ốc nhất, nếu nhìn như vậy, vậy mà lại có cảm giác giống như cô Ngốc đang nhìn tôi cười.
Trần Đông Phương đặt Bàn Tử xuống, tôi sờ sờ thử lên mặt Bàn Tử, phát hiện cả người anh ấy đều đông cứng, nụ cười trên mặt và ánh mắt của anh ấy thì như vậy, chỉ là cả người đều bị đông cứng như đá ngay tại chỗ. Sau khi đặt anh ấy xuống, cơ thể anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, sờ lên làn da lạnh ngắt của Bàn Tử, cảm giác này giống y hệt như một người chết vậy, tôi đột nhiên cuống lên, cái cảm giác không biết phải làm thế nào lại một lần nữa xuất hiện trong lòng tôi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play