Liễu Thanh Tư thả tay tôi ra gật gật đầu chỉ vào ngọn núi tuyết dưới chân chúng tôi nói: “Ngọn núi tuyết phía trước được gọi là tam tuyết thánh sơn, đương nhiên không cần bởi vì tên gọi thánh sơn mà cảm thấy áp lực. Chúng tôi khi đặt tên cho các đỉnh núi đều quen dùng hai chữ thánh sơn. Người trong tộc chúng tôi đều rất quen thuộc với tam tuyết thánh sơn, dựa vào bản đồ mà bà nội Trác Mã đưa, sau khi chúng ta xuyên qua tam tuyết thánh sơn chúng ta sẽ tiến vào hẻm núi tuyết. Hẻm núi rất dài, nhưng đã là người cùng thuyền tôi cũng nói thật cho mọi người biết hẻm núi đó có thể đi vào được. Trước kia người của tộc chúng tôi vì muốn tìm kiếm dấu vết của thần linh đã đi sâu vào trong hẻm núi đó, nhưng đó cũng là nơi sâu nhất mà người trong bộ lạc chúng tôi có thể đến, cho nên bản đồ của bà nội Trác Mã vượt qua hẻm núi đó sau đó sẽ gặp phải những gì thì tôi không biết, chỉ có thể đi từng bước dò từng bước.
“Vậy vượt qua hẻm núi đó cần bao nhiêu thời gian?” Trần Đông Phương hỏi.
“Khoảng ba ngày, nếu không gặp phải điều kiện thời tiết xấu thì sẽ nhanh hơn chút, nhưng cũng không ngắn hơn hai ngày rưỡi” Liễu Thanh Tư đáp.
“Tôi có chút tò mò, tại sao tộc nhân của cô nhiều nhất chỉ có thể tiến vào trong hẻm núi? Tại sao không đi vào nơi sâu hơn nữa?” Trần Đông Phương hỏi.
“Không phải không đi, mà là những người đi đều không thể quay trở về” Liễu Thanh Tư nhàn nhạt đáp.
Trần Đông Phương đơ ra một chút sau đó nhún vai không nói gì nữa. Tiếp theo đó là quãng hành trình dài đằng đẵng vô cùng gian nan. Nếu không phải khoảng thời gian trước tôi chạy đông chạy tây bôn ba bên ngoài thể lực được rèn luyện không ít thì giờ có lẽ tôi đã không thể trụ được trong hoàn cảnh này. Tiểu Thất và Thu Li là hai nha đầu có thể lực không vừa nhưng sau khi đi được nửa ngày thì cứ liên tục đòi nghỉ, kết quả chắc ai cũng đoán ra được, Liễu Thanh Tư không đồng ý, bây giờ cô ấy trông giống như một giáo quan nghiêm khắc đang đào tạo huấn luyện đám tân binh chưa có bất kỳ kinh nghiệm đi núi tuyết nào như chúng tôi cách vượt qua. Sau đó vì không còn cách nào khác Trần Đông Phương, Lý Thanh và Bàn tử ba người lần lượt giúp đỡ tiểu Thất và Thu Li. Cuối cùng hai nha đầu này có lẽ đã bị Liễu Thanh Tư chọc giận tới bốc hỏa mà không cần ai giúp nữa, cắn răng trụ theo đoàn.
Chúng tôi đi từ sáng tới tối, đến tận khi dừng lại tại điểm nghỉ chân vừa ngồi xuống nghỉ đã cảm thấy không thể đứng lên được nữa, nhưng dù sao tôi cũng là một người đàn ông, vẫn cố gắng lết dậy giúp Trần Đông Phương bọn họ đi dựng lều. Bàn tử dùng bếp cồn hâm nóng lại thứ gì đó, tôi đói đến mức cảm thấy da ngực đã dán vào da lưng rồi nên rất muốn ăn. Bàn tử phát vào cánh tay tôi nói: “Đi tìm Liễu Thanh Tư nhà cậu ấy, cái này là tôi làm cho tiểu Thất”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT