“Một chiếc nhẫn ngọc? Vô giá? Đó là ngọc gì? Chẳng lẽ chạm khắc ngọc tỷ truyền quốc à? Nhà họ Lý cũng tính toán phết, tùy tiện tìm một thằng nhóc đứng ra để nâng giá tiền lên, bị người ta vạch trần thì đem một chiếc nhẫn nát như vậy ra rồi nói là vô giá là có thể lừa gạt cho qua, tôi không phục! Các vị ngồi ở dưới đều là người sành sỏi, có bản lĩnh thì đem chiếc nhẫn này đưa qua cho mọi người xem đi, nếu như mọi người đều nói chiếc nhẫn này trị giá hai tỷ rưỡi, thế thì tôi đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa, còn nếu như nhà họ Lý đang xem chúng ta như những con khỉ để làm xiếc, sau này e rằng bảng hiệu của Cổ Hoa Lâu này phải đập đi thôi” Người đó cười lạnh rồi nói.
Lúc này trong lòng tôi càng thêm tức giận, lần này Lưu Khai Phong thật sự muốn chơi tất tay chuyện này, không cho tôi một con đường lui nào cả, cứ khăng khăng nói những thứ mà bất kể là tôi hay là Cổ Hoa Lâu đều không thể từ chối, từ chối thì chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận chúng tôi có gì đó giấu diếm sao?
Biểu cảm của vị chưởng quỹ này thoải mái hơn tôi nhiều, ông ấy cúi đầu hỏi tôi: “Diệp thiếu gia, ý của ngài thế nào? Theo lý mà nói, món đồ này chỉ cần Cổ Hoa Lâu nói đáng giá, thì nó sẽ đáng giá. Nhưng mà hôm nay chuyện này có chút đặc biệt, nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ đưa cho các vị gia ngồi bên dưới thẩm định thử”
“Được, nhưng mà tôi nói trước nhé, nếu như ai đó làm hư chiếc nhẫn này của tôi, hậu quả tự chịu đấy” Tôi nói.
“Còn không mang ghế ra đây cho Diệp thiếu gia của chúng tôi, cứ đứng thế này à? Mấy người đang thẩm vấn tù nhân đấy hả? Nói cho ông biết, nếu như không phải nhà họ Diệp với nhà họ Lý có chút gốc gác thế kia, thiếu gia nhà chúng tôi còn lười phải giải thích với các người đấy!” Lúc này Bàn Tử quát.
“Là mấy đứa nhỏ làm việc không chu đáo” Chưởng quỹ xin lỗi, nói xong, ông ấy phẩy phẩy tay, tự nhiên có người làm công chuyển một chiếc ghế lên, tôi bước đến ngồi xuống chiếc ghế này, vắt chéo chân cười một cách lạnh lùng nhìn đám người ở bên dưới, làm ra vẻ mặt kiểu thiên hạ vô song, tôi biết, đoán chừng bây giờ người bên dưới cũng không chắc được thật giả.
Chưởng quỹ dặn dò mọi người mang đến một chiếc hộp triển lãm bằng kính, đem chiếc nhẫn ngọc của tôi đặt vào bên trong, sau đó nói: “E là bây giờ trong lòng mọi người đều có mối nghi hoặc, ngài nói một chiếc nhẫn ngọc thì là sao có thể được các vị sư phụ nói là vô giá được? Cho nên Lưu thiếu gia nghi ngờ sư phụ của Cổ Hoa Lâu đã nhìn nhầm, chuyện này cũng có thể thông cảm. Bây giờ mời mọi người thẩm định thử, buổi đấu giá này của chúng ta, cứ coi như là giám bảo, cũng xem như là được mở mang tầm mắt về bảo bối của Diệp thiếu gia. Nếu đã như vậy, thế thì lão thân sẽ tự giải thích sơ qua với các vị trước về lai lịch của chiếc nhẫn này. Mấy thứ đồ như cổ vật văn vật, ngài nói là vàng, là bạc, là ngọc thạch, là phỉ thúy, mấy chất liệu này ở trong mắt các vị gia đây đều chẳng là gì sất. Chúng ta thưởng thức chúng, chính là phải thưởng thức cả câu chuyện ở sau những món đồ này, cho nên chúng ta thử nói về câu chuyện phía sau chiếc nhẫn ngọc này nhé. Mọi người có thể thấy món đồ này lạ mắt, nhưng nếu như nhắc đến tên của nó, thì đa số mọi người đều sẽ biết ngay, nếu có ai không biết thì có thể gọi điện về hỏi những người lớn tuổi trong nhà, nhất định cũng sẽ nghe ngóng được, người này tên là Quách Trung Dung, lai lịch của ông ấy thế nào thì cũng chẳng phải là bí mật gì trong vòng Bắc Kinh Thiên Tân cả, nên tôi không nói nữa. Chiếc nhẫn ngọc này, chính là món đồ của ông ấy, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này đồng nghĩa với việc nhìn thấy Quách Trung Dung, được rồi, những thứ khác tôi không nói nhiều nữa, tiếp theo đây thì các vị có thể lau mắt mà nhìn cho kỹ, bảo bối này, không phải có tiền là có thể được nhìn nó lần thứ hai đâu” Vị chưởng quỹ nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT