Hai ngày trước là diễn tập, nhưng khi vào thực tế tôi lại có cảm giác rất kỳ lạ. Nếu phải hình dung ra cái cảm giác đó thì sẽ là đừng ngăn tôi, tôi phải diễn. Sau khi xuống xe bốn người chúng tôi tự nhiên trở thành tiêu điểm trong đám người. Đương nhiên tôi biết nguyên nhân một nửa là do tiểu Thất, nó xinh đẹp là một nguyên nhân lớn hơn đó là nó là cô nương của nhà họ Lý, mà cô nương của nhà họ Lý lại đỡ tôi xuống xe. Còn lại chắc là do tôi là người mới trong cái vòng tròn Bắc Kinh Thiên Tân này, chính vì tôi là người mới nên họ càng tò mò nhìn tôi đoán thân phận.
Nếu là tôi của trước kia chắc là sẽ nghĩ nguyên nhân do tiểu Thất xinh xắn còn tôi đẹp trai, nhưng tôi của bây giờ đã học được cách động não. Không thể không nói tôi đã học được rất nhiều điều từ Tôn Liên Thành. Hóa ra câu cáo già giảo hoạt xảo trá không chỉ để chỉ những người có tuổi mà kể cả người trẻ cũng có thể làm được.
Tôi không cả buồn liếc nhìn bọn họ. Nếu ở cái nơi này mà mắt đảo liên lục nhìn ngó bốn phía thì chẳng phải thể hiện rõ ra mình là đồ nhà quê hay sao. Từ lúc xuống xe ánh mắt của tôi kiên định luôn nhìn thẳng mà trực tiếp tiến và cổ hoa lầu. Đây là một ngôi nhà mang phong cách kiến trúc cổ thời xưa, bây giờ gang thép bê tông chỉ đại diện cho tiền, còn như này mới thể hiện được phong cách. Tôi nghe tiểu Thất giới thiệu tường tận về cái lầu này. Nơi này trước kia là quán trà nghe kịch, thời kỳ cách mạng miễn cưỡng lắm mới giữ lại được chứ không bị tháo dỡ. Ban đầu Lý gia dùng cái cổ lầu này làm nơi buôn bán giao dịch đồ cổ được các trưởng lão Mãn Thanh yêu thích, bởi các bối lặc trọng thần thời Mãn Thanh sau khi mất nước thì trong tay không có tiền bạc gì nhưng lại có rất nhiều đồ vật trong hoàng cung. Những trưởng lão Mãn Châu này luôn nhung nhớ thời nhà Thanh, có tình cảm đặc biệt với tòa nhà cổ có kiến trúc thời xưa này, nên cuối cùng lựa chọn nơi này buôn bán giao dịch.
Sau này các bô lão Mãn Thanh đã bán hết những thứ cần bán, nên cũng không còn buôn bán giao dịch nữa, truyền thống của cổ hoa lầu này được duy trì bảo tồn, người trong vòng Bắc Kinh Thiên Tân đều công nhận nơi này. Suy cho cùng đã từng là thần dân dưới chân thiên tử, khi vào lầu các này sẽ có cảm giác của thiên tử hoặc trọng thần hiện diện. Những người phục vụ bên trong đều mang cốt cách ăn nói trang phục từ thời Mãn Thanh. Chúng tôi vừa vào tới cửa đã có một người đàn ông đội mũ nỉ nhỏ thời xưa chạy tới vén rèm cửa lên và nói: “Mấy vị, mời vào bên trong!”
Nói xong anh ta đưa ánh mắt nhìn tiểu Thất. Có thể được làm việc trong cái cổ hoa lầu này đều là những người cực kỳ biết nghe ngóng thăm dò, nhìn một cái là đã nhận ra tiểu Thất liền khom lưng cười nói: “Thất tiểu thư mời lên lầu”
Tiểu Thất cười nói: “Hôm nay tôi không phải Thất tiểu thư nhà họ Lý. Vị này là tiểu thiếu gia nhà họ Diệp, chăm sóc tốt anh ấy Diệp thiếu gia sẽ có thưởng”
Giọng của tiểu Thất không hề thấp, người xung quanh đều nghe thấy cả. Tôi nghĩ chắc sẽ có người ngay lập tức lật tung cả gia phả những người họ Diệp trên khắp đất nước Trung Quốc này lên một lượt để tìm một người đặc biệt có tên giống tôi, nhưng tất cả sẽ chỉ là vô ích mà thôi. Họ sao có thể ngờ được Diệp thiếu gia này chỉ là một thằng quan quèn ở Phục Địa Câu. Nghĩ đến đây tôi bỗng dưng có chút buồn cười, tiểu Thất ở bên cạnh nhéo vào tay tôi một cái, khiến tôi nhìn lại phát hiện người phục vụ kia vẫn đang khom lưng suốt bấy lâu liền nở nụ cười rồi tiến vào trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT