Tất nhiên, chúng tôi không cần phải tranh cãi với người này. Thực ra, nếu là tôi ngày xưa, khi nghe người bên cạnh nghiêm túc nói về điều này, tôi cũng sẽ có cảm giác rằng anh ta đang nói nhảm, đây là thế giới thật có phải trong tiểu thuyết võ hiệp đâu làm gì mà có một nhân vật lợi hại như vậy? Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi dần nhận ra rằng trên thế giới này có quá nhiều điều mà tôi chưa biết đến.
“Lão Lục lưng gù năm nay chắc đã 80, 90 tuổi, còn đánh được không?” Tôi hỏi Bàn Tử.
“Điều này liên quan đến sự khác biệt giữa tu sĩ và người luyện võ. Tu sĩ tu luyện càng lâu thì đạo khí càng sâu, vì vậy đạo sĩ già sẽ lợi hại hơn đạo sĩ trẻ, trừ khi đạo sĩ trẻ có năng khiếu bẩm sinh, điều này hiếm khi xảy ra lắm. Bởi vì con đường tu đạo đòi hỏi nhiều năm luyện tập chăm chỉ, để bù đắp cho những điểm yếu của bản thân, cho nên càng già càng lợi hại. Nhưng người luyện võ thì tập trung vào sức mạnh và kỹ năng phản ứng, vì vậy tuổi trẻ và tuổi trung niên là đỉnh cao của họ. Khi đến tuổi già, thể lực và nghị lực của họ sẽ không thể theo kịp về mọi mặt nữa, mà tôi đang nói đến những người luyện võ bình thường, còn nếu là người tập luyện theo chiều sâu là khác biết, còn đối với những người đã thực sự chạm tới ngưỡng của khí thì không thể nói được, đối với những người đạt cảnh giới như Lão Lục lưng gù, võ công khi đã đạt tới cực hạn, khí trong cơ thể họ mạnh hơn tu sĩ chứ không yếu, cậu nói xem ông ta có thể đánh được không? Cho nên sư phụ tôi nói rằng dù là loại võ thuật nào thì cũng có rất nhiều người là cao thủ chỉ qua vẻ bề ngoài. Có rất ít người thực sự chạm đến ngưỡng và rất khó luyện được. Tu sĩ khi bắt đầu tu luyện là luyện khí công, cho nên đặc biệt có ưu thế hơn, nhưng nếu một người luyện võ thực sự đạt đến ngưỡng đó thì sẽ mạnh hơn các tu sĩ rất nhiều.” Bàn Tử nói.
Lúc này, anh chàng phía trước quay người lại bắt đầu giễu cợt Bàn Tử, Bàn Tử tính tình vốn dĩ cục súc, trừng mắt nhìn anh chàng đó nói: “Nếu anh còn nói nhảm nữa, Bàn gia tôi ngay lập tức cho anh biết tại sao hoa lại có màu đỏ, nếu không tin thì anh thử xem.”
Bàn Tử sắc mặt nham hiểm, khi trừng mắt nhìn người khác có chút hung dữ, anh chàng đó lập tức nghẹn ngào muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thật khó chịu khi có người nghe lén lại còn chế nhạo mình như vậy, chúng tôi cũng không nói nữa. Tôi nhắm mắt lại ngủ thiếp một chút. Khi tỉnh dậy, máy bay đã bắt đầu hạ cánh.
Khi chúng tôi ra khỏi sân bay, đã thấy Tiểu Thất và Lý Thanh đang đợi chúng tôi. Khuôn mặt của Bàn Tử đầy ngượng ngùng khi nhìn thấy Tiểu Thất. Sau đó, tôi chợt nhận ra tại sao cả buổi chiều anh chàng này lại tích cực như vậy, thì ra là có dụng ý khác, tôi mỉm cười với Bàn Tử và nói: “Anh còn không mau thể hiện đi?”
Một người đàn ông lực lưỡng Bàn Tử bị những lời nói của tôi đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn tôi và nói: “Diệp Tử, tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt Tiểu Thất, đừng ăn nói bậy bạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT