Lúc này lựa chọn trèo lên trên thứ nhất là do khi vừa tới đây tôi đã có cảm giác giống như chân tướng đang bày ra trước mắt mình, thứ hai là tôi quả thực đã bị ép đến không còn cách nào khác. Lý Thanh không thể không lên trên đó bởi vì Lý lão thái và Trần Đông Phương đều ở đó, mà tôi lại càng không thể không lên, anh trai tôi đang ở trên đó, chỉ sợ tôi không giúp gì được cho anh ấy tôi cũng phải lên, đây là vấn đề về thái độ. Tôi cứ thế men theo sợi dây từ từ bò lên. Ngay lúc tôi đang định thò đầu qua khỏi cái lỗ để nhìn thì bất chợt một khuôn mặt đầy máu me bỗng xuất hiện ngay trước mắt tôi. Mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác tôi, nhưng điều đó chưa là gì, điều quan trọng là khuôn mặt máu này cách tôi rất gần và bất ngờ xuất hiện khiến tôi muốn một quyền đánh bay nó.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc khiến tôi lặng người đi. Tôi tự nhắc nhở bản thân càng những lúc thế này càng không được hoang mang. Thời điểm này tự phải nhắc bản thân mình trấn tĩnh lại, đầu óc tôi đang điên cuồng suy nghĩ. Hiện tại những người đã lên lầu ba mà tôi biết gồm bốn người, Trần Đông Phương, Lý Thanh, anh trai tôi Tôn Trọng Mưu và còn cả bà ngoại Lý Hương Lan. Đương nhiên nếu cái người phụ nữ Quan âm nghìn tay kia mà được coi là người thì tổng có năm người.
Trần Đông Phương, Lý Thanh và anh trai tôi ba người bọn họ vẫn còn trẻ, đều không có ý định vào trong quan tài đầu rồng, vì thế khuôn mặt đầy máu này chỉ có thể là một trong hai người, hoặc là bà ngoại tôi Lý Hương Lan hoặc là cái người phụ nữ Mật Tông kia. Tôi cố gắng áp chế nỗi sợ hãi của bản thân mà quan sát kỹ cái khuôn mặt kia. Khuôn mặt này đã bị lột da, nhưng từ đặc trưng ngũ quan đặc biệt là đôi mắt tôi có thể nhìn ra được người này chính là bà ngoại tôi Lý Hương Lan.
Bà ấy nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không dám tiếp tục tiến lên thêm nhưng đồng thời bà ấy cũng bất động, cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, đến cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa nhỏ giọng thăm dò: “Bà ngoại?”
Bà ấy chớp mắt với tôi rồi đột nhiên các cơ mặt căng dãn ra, tôi có thể nhìn ra được bà ấy đang cười với tôi. Bà ấy vẫn không nói năng gì nhưng lại đưa tay ra cho tôi dường như có ý muốn kéo tôi lên trên. Tôi do dự một lát, cái tình trạng bị lột da này tuy có khác thường, nhưng theo góc nhìn của Trần Đông Phương thì những người vừa bị lột da vẫn có thể duy trì suy nghĩ bình thường.
Một tay tôi vẫn bám sợi dây, đưa một tay còn lại cho bà ấy. Đang lúc hai bàn tay chuẩn bị chạm vào nhau thì bỗng khuôn mặt đó biến mất trong cái hố đen, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị của anh trai.
Nhìn thấy anh ấy vẫn an toàn tôi mừng rỡ không thôi, gần như buột miệng thốt lên: “Anh trai!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT