Trong lúc này trong đầu tôi bỗng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi đã quá nhập tâm xem các bức tranh mà quên mất Bàn tử bọn họ đã xuống đó bao lâu rồi? Bọn họ nói là mười phút, đến bây giờ là bao lâu rồi nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân nhưng đầu óc như một mảng sương mù, điện thoại của tôi hết pin rồi, vừa rồi quá say sưa nhập tâm mà dường như quên đi khái niệm về thời gian. Tôi đoán sơ sơ có lẽ đã quá mười phút thậm chí còn hơn hai mươi phút không chừng.
Điều này đã kéo suy nghĩ của tôi từ các bức bích họa trở về thực tại. Tranh đương nhiên là phải xem, nhưng sự an toàn của bọn họ còn quan trọng hơn. Tôi hướng xuống mặt nước gọi hai câu, nhưng trừ tiếng nước chảy ra không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào. Tuy rằng bọn họ đi ba người nhưng cả ba đều là những người không tầm thường cho nên cái khả năng cả ba đều xảy ra chuyện là gần như không thể. Nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn chưa quay lại, tôi có chút lo lắng. Đợi thêm hai phút nữa cuối cùng quyết định leo xuống dưới xem, tuy rằng trong thâm tâm tôi cảm thấy vô cùng lo lắng sợ hãi đối với với cái dòng nước chảy xiết phía dưới.
Tôi không muốn từ trên xích sắt mà nhảy ùm xuống nước như bọn họ mà từ từ men theo xích sắt trèo xuống, đợi chạm tới mặt nước rồi xuống tiếp. Chủ yếu là giờ tôi vẫn còn đang cầm đèn pin và súng trên lưng, đèn pin thì có thể chống nước, nhưng súng mà rơi vào nước thì coi như xong. Khi tôi chạm đến mặt nước thì buộc khẩu súng tiểu liên vào sợi xích sắt bằng quần áo chuẩn bị leo xuống, kết quả đúng lúc này có một bàn tay nhô lên túm lấy cổ chân tôi. Bàn tay này trắng toát lạnh buốt phút chốc khiến tôi sợ đến bay mất hồn vía vội vàng vùng vẫy muốn thoát ra, chân còn lại thì đạp loạn xạ cái bàn tay kia.
Cũng đúng lúc này một cái đầu trọc trên đầu có xăm hình hoa sen đỏ nhô ra khỏi mặt nước, đó chính là Lý Thanh!
“Anh muốn dọa chết tôi hả?” Tôi nói với anh ta.
“Suỵt!” Lý Thanh lập tức ra dấu tay im lặng với tôi. Lúc này Bàn tử và Trần Đông Phương cũng nhô đầu lên từ dưới nước. Tôi lập tức trèo lên cao hơn đều lấy chỗ cho ba người bọn họ leo lên dây xích. Sau khi leo lên mặt mũi cả ba người trông vô cùng trầm trọng không ai nói một lời nào, cũng với cái hành động lúc nãy của Lý Thanh khiến tôi một lần nữa cảm thấy vô cùng lo lắng không dám mở miệng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi thấp giọng hỏi Lý Thanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play