“Có biết tại sao Trần Cận Chi tính toán kỹ lưỡng như vậy nhưng cuối cùng vẫn có kết cục thê thảm như vậy không?” Quỷ Thợ May nhìn Trần Đông Phương nói.
Trên trán Trần Đông Phương vẫn còn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ xấu, tôi có thể hiểu được điều này, ai có thể chịu được việc bị người khác nói trước mặt rằng tổ tiên của mình là kẻ tiểu nhân lừa dối ân sư, còn bị tiêu diệt và trừng phạt đến chết, là ai cũng sẽ không vui, thậm chí có nhiều người sẽ cho rằng đây là một sự sỉ nhục và họ sẽ đứng ra đấu tranh cho việc này, nhưng Trần Đông Phương tuyệt đối không như vậy, nhìn Quỷ Thợ May và nói: “Xin chỉ giáo.”
“Bởi vì ông ta vốn dĩ không hiểu cuốn sách trời, ông ta chỉ nghe Lưu Bá Ôn nói thiên thạch là quan tài, có thể bảo vệ khỏi cái chết, tưởng rằng đã biết hết toàn bộ bí mật. Một kẻ tự cho mình là đúng nhưng lại cực kỳ ngu ngốc, kết cục sẽ không khá hơn chút nào.” Quỷ Thợ May nói từng chữ, đó là một sự sỉ nhục trần trụi đối với Trần Cận Chi, tổ tiên của Trần Đông Phương.
Nói xong, Quỷ Thợ May nhìn chúng tôi rồi nói: “Tôi có thể không để bọn họ chết, cho các cậu hai ngày. Nếu có thể kéo bọn họ từ bên dưới lên, đương nhiên có thể sống sót rời khỏi đây. Nếu không, nơi này sẽ là nơi bọn họ chôn thân”
Quỷ Thợ May này cũng không làm khó chúng tôi, sau khi nói xong cùng Tôn Liên Thành rời khỏi, nhìn Tôn Liên Thành đi theo người đàn ông này, đừng nói là Bàn Tử không thích hắn, ngay cả tôi cũng cảm thấy tên này như một con chó theo đuôi, ai nhìn thấy cũng khó chịu. Ngay sau khi họ rời đi, Trần Đông Phương đột nhiên ngồi xổm xuống đất và ôm đầu, bộ dạng rất thê thảm. Tôi nhanh chóng bước tới và cố gắng đỡ ông ấy đứng dậy, Trần Đông Phương xua tay nói: “Tôi không sao, để tôi nghỉ một lát.”
Lý Thanh kéo tôi ra hiệu cho tôi đừng nói quá nhiều, tuy rằng lúc này tôi cảm thấy Trần Đông Phương rất đáng thương, nhưng cuối cùng tôi thật sự không biết nên khuyên như thế nào, hay là nên nói cái gì. Cuối cùng tôi giúp ông ấy châm một điếu thuốc, Trần Đông Phương cũng không có từ chối, ông ấy cầm điếu thuốc hút mấy hơi, sau đó đứng dậy dập tàn thuốc xuống đất, mỉm cười với chúng tôi :“xong rồi, sự thật đã được phơi bày, cuối cùng thì các cậu cũng có thể tin tưởng tôi rồi phải không?”
“Chú Đông Phương, thật ra cháu và anh trai chưa bao giờ không tin chú.” Tôi đã kiềm chế rất lâu rồi mới nói ra điều này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play