Lý thái thái có nói nhà họ Lý và nhà họ Lưu không chung đường, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của bọn họ có thể thấy đây không chỉ đơn giản là vấn đề không hợp nhau, nhìn hành động có lẽ nếu giáp mặt nhau thật có khi còn khai súng đạn. Tôi và Bàn tử chẳng có hành lý gì mấy, đám bên Lý lão thái đang khẩn trương thu dọn đồ đạc. Năm dặm nói thì có vẻ xa nhưng nếu là đường thủy thì khá nhanh cho nên bọn họ cuống cuồng thu dọn, thậm chí còn vội đến mức không gấp lều gọn gàng vào được. Sau khi bọn họ thu dọn xong Lý lão thái nói: “Đừng trốn quá xa, chúng ta trốn xung quanh đây là được”
“Thái thái, như vậy có nguy hiểm quá không?” Có một người râu quai nón trong đám tùy tùng hỏi.
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bọn họ tới đây nhìn thấy cảnh này, dựa vào năng lực của đám người Lưu Khai Phong họ nhất định sẽ biết chúng ta vừa mới bỏ đi mà không hề nghĩ rằng chúng ta thực sự dám trốn ngay tại nơi này, nghĩ chúng ta vì giữ mạng mà bỏ chạy thật nhanh” Lý lão thái không chút hoang mang lo lắng nói. Vào những thời điểm thế này thì phong thái điềm tĩnh của Lý lão thái mới được thể hiện ra.
Nghe lời bà ấy nói tôi cảm giác đây chính là kế vườn không nhà trống, đấu với nhau về tâm lý, tuy rằng có mạo hiểm thật nhưng xứng đáng đánh cược. Chúng tôi trốn vào bụi cỏ lau gần mấy căn lều, bò trên mặt đất. Bàn tử lấy bùn đất trét lên người hai chúng tôi trông giống bộ đội đặc công lúc ngụy trang, cảm giác rất kích thích. Sau khi chúng tôi ẩn nấp kỹ lưỡng không bao lâu thì có một chùm ánh sáng chói lòa quét qua khiến cái khu này trở nên sáng trưng như ban ngày. Tôi hé đầu lên nhìn qua con thuyền đó một chút liền hiểu ra ngay tại sao đám Lý lão thái lại lựa chọn trốn chạy chứ không phản kháng. Con tàu đó rất lớn, thân tàu làm bằng kim loại, thoạt nhìn trông rất giống tàu chuyên dụng của quân đội, tuy rằng con tàu này không lớn bằng chiến hạm trên biển được nhưng đoán chừng cũng phải ba bốn mươi tấn. Sau khi ánh đèn pha quét qua khu vực dựng trại, con tàu lập tức cập bến về phía chúng tôi. Tàu vừa cập vào đột nhiên Bàn tử chửi thề một câu rồi trực tiếp nhấn đầu tôi xuống bùn. Tôi còn chưa kịp hỏi đầu cua tai nheo ra làm sao bỗng nghe thấy một loạt tiếng súng dày đặc truyền tới. Tôi còn cảm giác có thể nghe thấy tiếng súng sượt qua tai mình, trong lòng thầm nghĩ mẹ kiếp cái tên Lưu Khai Phong này cũng thật là ác quá, không hiểu giữa ông ta và Lý lão thái có thâm thù đại hận gì mà vừa gặp nhau đã nổ súng ầm ầm rồi.
Loạt mưa đạn này kéo dài khoảng năm phút mới dừng lại, cũng may chỗ chúng tôi trốn cách chỗ cắm trại một khoảng cách nhất định chứ nếu không thì trúng phải loạt đạn này chắc người thành cái tổ ong. Sau khi bên kia ngừng bắn thì họ lại tiếp tục chiếu đèn pha sáng trưng. Tôi ngẩng đầu lên, mới đầu còn thấy chói mắt sau khi thích ứng dần thì cảnh tôi nhìn thấy đầu tiên là Lưu Khai Phong được khiêng trên cáng, mà người đi bên cạnh lão Lưu cũng không phải ai khác xa lạ với chúng tôi mà là Đường Nhân Kiệt. Ngoài Đường Nhân Kiệt ra thì còn một đám người, lướt qua cũng phải ba bốn mươi người, người nào người nấy vũ trang đầy đủ, thậm chí tôi còn nhìn thấy bọn họ giắt mìn trên thắt lưng.
Bọn họ mở lều của chúng tôi ra, kiểm tra muội than chỗ chúng tôi đốt lửa sau cùng dưới sự chỉ đạo của Đường Nhân Kiệt đã tiến vào sâu bên trong truy đuổi đúng như suy đoán của Lý lão thái. Nhìn cách hành động của bọn họ dường như là muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết.
“Thái thái, bọn họ chắc chắn không biết là chúng ta, nếu không sao bọn họ dám nổ súng” Người râu quai nón nói với Lý lão thái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT