Tôi căng da đầu lặng lẽ bước tới, đối với nhân vật tầm cỡ cũng là sư phụ của Bàn tử thế này tôi quả thực không biết xưng hô sao cho phải, lại càng không biết chào hỏi như nào cuối cùng chỉ đành học theo cách của ông ấy mà chắp tay hành lễ. Hà chân nhân mỉm cười nhìn tôi nói: “Tuy rằng cậu không có võ công thâm hậu gì nhưng Diệp Giang Nam đã giữ cho cậu một tấm lòng trong sáng. Dùng chân tình đối đãi người khác là đạo căn bản của việc làm người. Năm đó khi tôi mới nhập môn sư phụ đã từng nói với tôi luyện võ cũng được, luyện đạo cũng được, trước tiên phải rèn tâm sửa tính. Đại trượng phu đứng ở trên đời trải qua một kiếp phải không hổ với bốn chữ không thẹn với lòng. Lần này tới có phần đường đột không kịp chuẩn bị thứ gì cho cậu, chỉ đành tặng cậu một câu: Tam thập niên chúng thần ngưu mã, lục thập niên chư phật long tượng. Coi như là quà gặp mặt”
Tôi nghe xong nhìn Hà chân nhân cảm thấy ông ấy và Bàn tử cơ bản không phải cùng một loại người, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu Bàn tử có thực sự là đồ đệ của Hà chân nhân. Thứ khác không nói nhưng cái khí chất nhất là ở khoản ăn nói rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp. Tuy những lời Hà chân nhân nói tôi nghe không hiểu nhưng vẫn có cảm giác khí chất của bậc cao nhân, đâu như Bàn tử mở mồm ra là xưng Bàn gia?
“Ngây ra đó làm gì? Không mau cảm ơn Hà chân nhân!” Trần Đông Phương đập một cái vào sau gáy tôi nhắc nhở.
Tôi nhanh nhảu hành lễ: “Cảm tạ Hà chân nhân”
“Sư phụ, không có gì tặng tiểu Bàn sao?” Lúc này Bàn tử nhìn chằm chằm Hà chân nhân, Bàn tử ngày thường ăn nói oang oang nay đứng trước Hà chân nhân lại trông như một đứa trẻ.
Hà chân nhân giơ bàn tay ra vỗ ba cái lên đầu Bàn tử, cái nào cái nấy kêu đen đét, tôi nghe mà còn cảm thấy đau. Bàn tử ôm đầu nói: “Cái ông già này, bao lâu mới gặp cứ gặp là đánh, tình sư trò liệu có được bền lâu?”
“Vi sư đánh anh cái đầu tiên là vì anh giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, dùng lời phàm tục để nói thì là xà nẹo cũng làm không tới. Đánh cái thứ hai là vì anh quá lỗ mãng, có những chuyện dục tốc bất đạt, mầm non lớn quá nhanh sẽ không có lợi, anh nhớ chưa?” Hà chân nhân tuy rằng đánh Bàn tử nhưng có thể nhìn ra được mối quan hệ thầy trò của bọn họ rất hòa hợp, đặc biệt là cái câu xà nẹo không tới thốt ra từ miệng Hà chân nhân khiến chúng tôi nghe mà bật cười. Đến anh trai đứng bên cạnh cũng không nhịn được môi cũng nhếch lên một chút. Có thể thấy tuy rằng Hà chân nhân khí chất ngút ngàn nhưng cũng rất dân dã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play