Anh trai ngồi xuống, không nhìn tôi cũng không nói chuyện nữa, tôi túm lấy áo của anh quay đầu anh lại hỏi: “Nói đi! Anh điên à?”
Anh trai trừng mắt nhìn tôi và nói, “Anh nói không được là không được.”
Tôi định đấm anh, nhưng Hàn Tuyết đã kéo tôi lại và lắc đầu. Khuôn mặt cô ấy đã đẫm nước mắt, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ. Tôi hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn anh trai rồi nói: “Em nhất định sẽ ở bên cô ấy. Tuy anh có nói không được, nhưng mong anh có thể cho em một lý do”
Anh trai gỡ tay tôi ra, quay đầu lại rồi lại im lặng.
Lúc này chú Trụ Tử đã đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai tôi nói: “Diệp Tử, lại đây, chú nói với cháu mấy câu.”
“Cứ nói ở đây, nói trước mặt Tuyết Nhi, nếu lý do của mọi người chính đáng thì tại sao phải che giấu chứ?” Tôi nói. Tôi trở về với tâm trạng vô cùng phấn khích để báo tin vui cho họ, nhưng họ lại chào đón tôi bằng thái độ này? Hàn Tuyết và tôi đã ở bên nhau lâu như vậy, ngủ chung giường lâu như vậy, nếu thật sự có lý do, tại sao ngay từ đầu không ngăn cản?
“Diệp Tử, đừng bướng bỉnh.” chú Trụ Tử kéo tôi đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT