Ngày thứ hai tôi và Hàn Tuyết dậy từ sớm chuẩn bị xuất phát, ai ngờ lúc này Bàn tử nói muốn đi cùng chúng tôi vào thành phố xử lý chút chuyện. Thực ra tôi hiểu anh ta đi cùng tôi là vì muốn giúp tôi tăng thêm can đảm, nhưng sau khi tới thành phố Bàn tử lại chê tôi ăn mặc khó coi. Tục ngữ nói người đẹp vì lụa, anh ta liền dẫn tôi vào trung tâm thương mại trang bị lại. Lúc tôi đang thử quần áo thì anh ta lại chạy đi mua quà cho bố mẹ Hàn Tuyết, nhìn thương hiệu là biết rất cao sang đắt giá, vốn dĩ trong thẻ của tôi cũng không còn mấy đồng, nhìn Bàn tử mua đống đồ tôi còn đang nghĩ xem có đủ tiền không, kết quả anh zai này đã móc ra cọc tiền mặt từ trong cái ba lô đi thanh toán rồi. Tôi tranh giành trả tiền với anh ta anh ta còn tức giận nói bản thân không thiếu tiền, lần này mua quà đã tốn mất mấy vạn, điều này lại càng làm tôi hiếu kỳ rốt cuộc trong cái ba lô của Bàn tử rốt cuộc có bao nhiêu tiền, cảm giác như tiêu không hết như vậy.
Mua quần áo xong lại tìm một quán cắt tóc sửa sang lại tóc tai, làm xong cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái. Bàn tử nói: “Chà chà, không nhận ra cậu đấy, sửa soạn tí trông đã khác ngay”
Hàn Tuyết ôm cánh tay tôi như một đứa trẻ. Hôm nay từ lúc xuất phát cô ấy đã luôn mỉm cười, tôi cũng không đấu mồm với Bàn tử trong lúc này, chúng tôi lên xe hướng về nhà Hàn Tuyết. Sau khi xuống xe tôi mới nhận ra đây là khu biệt thự mới, chút dũng cảm tôi khó khăn lắm mới trang bị được phút chốc lại tan biến, thì ra bố mẹ vợ tương lai sống trong biệt thự ư?
“Lại sợ rồi sao? Không phải sợ, Bàn gia tôi dạy cậu một chiêu. Cậu niệm thầm trong lòng bản thân mình là xã hội đen, lại lôi thêm mối quan hệ nhà cậu ra nhẩm lại, đọc mấy lần là không còn sợ nữa” Bàn tử cười nói.
Tôi nghe theo Bàn tử, niệm thầm tôi là xã hội đen, tôi là con trai của binh vương, chái trai của Thành hoàng, bà ngoại tôi là lão Phật gia Thiên Tân. Đọc mấy lần xong quả nhiên là có tác dụng, bước chân cũng cảm giác tự tin hơn nhiều. Bàn tử xua xua tay nói: “Bàn gia tôi ở bên ngoài đợi, hai người đi đi, có tình hình gì thì cứ gọi tôi”
Lúc này Bàn tử mới thực sự lộ ra là anh ta chẳng có việc gì ở Lạc Dương cả, chỉ là muốn đi cùng tôi thôi. Tôi không khỏi cảm thấy cảm động, Hàn Tuyết nói: “Đi thôi Bàn tử, đến nhà tôi cùng ăn cơm”
“Bàn gia tôi trông giống cái bóng đèn hai trăm năm mươi watt cản mũi sao? Vốn dĩ cái tên tiểu tử Diệp tử này đã sợ rồi, lại còn muốn bố mẹ vợ tương lai nghĩ cậu ta đi gặp đối phương mà còn phải mang theo người. Đàn ông sợ nhất là không có tinh thần trách nhiệm, sẽ vô cùng mất mặt. Nhanh đi đi, Bàn gia tôi đi dạo loanh quanh” Bàn tử vẫy vẫy tay trực tiếp quay đầu bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT