“Cậu quả thật nhắm vào chiếc giày đó.” Sau khi bà lão nói điều này, anh trai nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Bà lão liếc nhìn anh trai, cười lạnh nói: “Tiểu tử, như vậy không được đâu? Ta dù sao cũng là bậc tiền bối của cậu, dám lừa ta?”
Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao anh trai vừa ra khỏi phòng lại nói rằng bà lão đã lấy trộm thứ gì đó, hóa ra là anh trai đoán mò, nhưng tục ngữ có câu, làm điều xấu sẽ bị chột dạ, không ngờ rằng anh nói một câu như vậy đã có thể lừa được lão phật gia.
“Bậc tiền bối đi trộm đồ, tôi cũng mới thấy lần đầu” Tính khí của anh trai thế nào? Làm sao chỉ vì một lời chế nhạo có thể làm anh sợ hãi?
“Đây không phải là ăn trộm, mà là lấy lại.” bà lão nói.
“Mọi người đừng giận, đừng giận. Ở đây có hiểu lầm gì đúng không? Đều là người nhà cả, đừng làm mất hòa khí chứ. Coi như nể mặt Bàn Gia tôi đi.” Bàn Tử cũng bị dọa cho ngơ ngác, anh ta lập ta bước ra ngăn cản anh trai và bà lão, không muốn tiếp theo xảy ra mâu thuẫn gì. Sau khi nói xong, anh ta nhanh chóng nháy mắt với tôi và ra hiệu cho tôi mau khuyên can, giải tán cuộc tranh cãi, tôi nghĩ mặc dù bà lão nói chuyện rất khó nghe, nhưng sau khi cô bé kể xong chuyện của bà với ông nội, tôi cảm thấy bà ta rất dễ thương. Những lời lẽ gay gắt của bà chẳng qua là sự oán giận đối với ông nội tôi, hơn nữa, không ai muốn đắc tội với bà lão nhỏ mọn, tính khí thất thường và có xuất thân đáng sợ này. Tôi nhanh chóng bước ra ngoài và nói: “Dĩ hòa vi quý, dù sao cũng là người một nhà.”
Lúc này mẹ tôi cũng bước ra kéo anh trai tôi, anh tôi thở dài nói: “Thật ra ngay từ khi nhìn thấy con mèo này, tôi đã biết có liên quan đến chiếc giày đó, tôi vốn dĩ chiếc giày đó chỉ là vật định tình của ông và bà”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play