Nguồn: Đình Này Có Ngư
Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ những lời của Bàn Tử thì chú Trụ Tử nhìn về phía Bàn Tử rồi nói: “Mọi người gọi cậu là Bàn Gia, vậy nên tôi cũng sẽ theo các bạn trẻ gọi cậu là Bàn Gia. Chuyện đến bước này, ở đây cũng không có người ngoài, Lão Diệp cũng không còn nữa, tôi nghĩ cậu nên nói ra sự thật, ví dụ như tại sao Bàn Gia cậu lại ở đây, tại sao không tiện nói ra thân phận thực sự của cậu.”
Nghe chú Trụ Tử nói xong, Bàn Tử đứng lên nói: “Lão già, tôi không hiểu ý của ông.”
Chú Trụ Tử nhìn Bàn Tử cười khẩy, nói: “Cậu cho rằng mọi người đều giống như Diệp Tử, cậu nói gì cũng tin sao. Cao thủ như cậu thật sự sẽ đến nơi xa xôi này vì chuyện của Đường Nhân Kiệt sao, vả lại không cần sự hồi đáp gì ở lại nơi này, đừng nói là hồi đáp, thật ra Bàn Gia cậu sau khi đến đây, vẫn luôn kiếm tiền sao?”
Khuôn mặt của Bàn Tử bắt đầu trông kỳ lạ.
Tôi kéo chú Trụ Tử lại, tôi cảm thấy rất khó xử, thực ra điều tôi không mong muốn nhất là sự xuất hiện của ngày này. Không phải ai cũng như tôi dễ tin người, không phân rõ trắng đen. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi thực sự ngu ngốc, khi sự việc đi càng xa, tôi có thể dần dần đoán ra thân phận của Bàn Tử. Tôi cũng không ngốc đến mức thực sự tin rằng anh ta ở đây là vì Đường Nhân Kiệt. Sau đó vì tò mò chuyện về Phục Địa Câu mới ở lại giúp đỡ chúng tôi, Bàn Tử đây không chỉ dành thời gian còn có tiền bạc, anh ta thậm chí nhiều lần vì giúp chúng tôi mà đặt mình vào tình thế nguy hiểm chỉ. Anh ta thậm chí còn không ngần ngại lộ ra thân phận môn phái của mình để đối phó với đám người địa vị cao như Lão Lưu.
Anh ta sẽ không rãnh rỗi như vậy, cũng không đơn giản như vậy, trong đầu tôi mơ hồ đoán được rằng Bàn Tử có thể đến đây vì mục đích nào đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play