Lúc cha tôi Diệp Thiên Hoa được thả ra, ông ấy nói với A: “Giờ bảo những người khác lùi về sau, lập tức chạy đi không được ngoảnh đầu lại, nếu cái thứ đó lại xuất hiện thì ai cũng không thoát được đâu!”
A gật đầu, vào lúc này ông ta cũng chỉ biết tin lời cha tôi. Chỉ thấy cha tôi lắc mình thoát cái đã tới giữa cái ao, ông ấy không ngừng thoăn thoắt đạp trên mặt nước, lúc này bọn họ mới tận mắt chứng kiến tài năng của Hà Nam vương. Bước chân của cha tôi đạp lên nước giống như chuồn chuồn chạm vào nước vậy, như trong truyền thuyết thì là thuật khinh công trên mặt nước. Cha tôi vặn mình cả người nhảy lên cái bia đá đầu rồng, quỳ trước bia đá không ngừng đập đầu như đang cầu khẩn điều gì đó.
Cùng lúc này A cùng Trần Đông Phương còn có Đường Nhân Kiệt ba người đã chạy tới bên cạnh người đàn ông trung niên mập mạp. A trực tiếp dí súng vào đầu người đàn ông đó nói: “Lệnh cho người của anh lui ra”
Người đàn ông đó phẫn nộ hét lên: “Các người định làm gì? Tạo phản rồi!”
“Nói thêm câu nữa tôi lập tức nổ súng, mau ra lệnh” A nói.
Người đàn ông hơi mập nhìn thấy tảng đá khắc hình rồng rất to đang rơi xuống, thực ra binh sĩ lúc này cũng đang đợi lệnh của anh ta, anh ta cũng chỉ bất lực ra lệnh lùi về sau. Đợi binh lính đều đã lui ra hết, Trần Đông Phương nhìn thấy tảng đá lớn đó đã gần như rơi xuống đầu cha tôi Diệp Thiên Hoa rồi, nhưng cha tôi vẫn quỳ ở đó khấu đầu, trên trán ông ấy hình như có máu nhỏ xuống, Trần Đông Phương vội hét lên: “Anh Thiên Hoa, mau rút lui”
“Anh không sao, mọi người ra trước đi” Cha tôi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT