Lúc trước tôi từng nghĩ miệng người có thể nói dối, nhưng đôi mắt thì không.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thậm chí không thể tin vào mắt mình, tôi nhìn ông ta, cười khổ: “Ví dụ như bây giờ cháu yêu cầu chú kể cho cháu nghe tất cả mọi chuyện, có được không?”
Trần Đông Phương gật đầu nói: “Chú hiểu rồi, một ngày nào đó tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Trần Đông Phương nói xong, ôm cô gái quay người lên xe phóng đi, Lý Thanh vẫn đứng đó nhìn tôi, anh trai vỗ vai tôi nói: “Đi thôi.”
Tôi gật đầu nói: “Được.”
Với sự phức tạp của Trần Đông Phương tôi sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng tôi thực sự mất cảnh giác khi Lý Thanh bỏ tôi một mình ở miếu cổ dưới lòng đất, tôi cho rằng ngay cả khi Lý Thanh là thân cận của Trần Đông Phương đi nữa, nhưng anh ta là người luyện võ, sẽ không có tâm cơ gì. Nhưng sự thật anh ta không phải là một nhà sư mù, mà anh ta mù thật, nhìn người không có tí chính xác nào cả.
Tôi đi theo anh trai và Bàn Tử, ba người chúng tôi vòng qua Lý Thanh, đi thẳng về thôn, không thấy lão tứ một mắt, thật ra lúc đó có nhìn thấy ông ta hay không cũng không thành vấn đề nữa. Thậm chí đến việc muốn đánh ông ta một trận tôi cũng chả thèm, xã hội ngày nay có luật pháp, tôi cũng không có quyền gì đánh ông ta. Còn việc ông ta muốn hại tôi, có lẽ là nghe lời của Trần Đông Phương. Nhưng điều tôi không hiểu là, cho dù lão Tứ một mắt và Lý Thanh đều biết vị trí của miếu cổ dưới lòng đất, vậy tại sao họ không trực tiếp đến đó mang thứ đó về, dẫn tôi theo để làm gì, chẳng lẽ chỉ vì việc giết tôi ở nơi thần không biết quỷ không hay hay sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT