Cuối cùng, chiếc kiệu cũng được đặt xuống, rèm cửa được mở ra, con chồn cầm lồng đèn nở nụ cười với tôi và nói: “Đến nơi rồi, xuống kiệu thôi”
Tôi bước xuống, anh trai tôi cũng đã xuống kiệu, lúc này tôi thực sự bị sốc trước cảnh tượng trước mặt, trước mặt là một tòa nhà cổ kính khổng lồ, xung quanh treo dày đặc những chiếc lồng đèn đỏ, toàn bộ tòa nhà và cả khu vực xung quanh đều có màu đỏ.
Trước tòa nhà cổ có dựng một sân khấu, trên sân khấu có múa rối bóng, bày rất nhiều bàn, trên bàn có trái cây, đồ ăn, trên mỗi bàn có mấy con Hoàng Bì Tử ngồi, nhìn kiểu này tôi không dám tin rằng đây là thế giới của Hoàng Bì Tử, nhìn nó giống một rạp hát cổ xưa có thể xem trên TV hơn.
“Hai vị mời, phu nhân đã chờ lâu rồi.” Hoàng Bì Tử cúi đầu nói.
Anh trai gật đầu rồi bước tới, khi chúng tôi đến gần sân khấu, hầu như tất cả Hoàng Bì Tử đều ngừng xem biểu diễn mà quay đầu lại và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đặc trưng của chồn. Anh trai vẻ mặt bình tĩnh, còn tôi thì giả vờ, con chồn này dẫn chúng tôi đến giữa sân khấu, ở đây tôi nhìn thấy Hoàng Bì Tử mà Trần Thanh Sơn đã nói tới.
Con chồn này mặc áo khoác lông màu trắng, bộ dạng như một phu nhân duyên dáng sang trọng, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế hoàng gia, xung quanh có vài con trông như nô tì đang hầu hạ. Thấy chúng tôi đi đến, lão phu nhân này liếc chúng tôi, sau đó nói với đám Hoàng Bì Tử đang nhìn chằm chằm chúng tôi: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người sống bao giờ sao? Đúng là mất mặt, ai có việc thì đi làm việc đi, đây là khách của ta, không có sự cho phép của ta, không ai được ăn hai người họ”
Nói xong, lão phu nhân xua tay nói: “Đây là người nhà của Lão Diệp ở dưới núi, mau ngồi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT