Trần Đông Phương nhìn anh ấy một cái, trực tiếp quay đầu đi, dứt khoát không thèm quan tâm đến anh ấy, Bàn Tử cười cười với tôi, bộ dạng mà tôi biết rõ, mà bởi vì Bàn Tử đột nhiên hỏi chuyện, nên Trần Đông Phương cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, cuối cùng tôi với Bàn Tử ngồi ở bên ngoài ngôi nhà, còn Trần Đông Phương với Lý Thanh thì ở trong nhà, đây rõ ràng là không ai thèm nhìn mặt ai, mắt không thấy lòng không phiền.
Tôi muốn hỏi một chút về cái người đứng sau Bàn Tử mà Trần Đông Phương hay nhắc đến, thậm chí còn kiêng dè là ai, nhưng còn chưa kịp hỏi, tôi với Bàn Tử bây giờ đã là bạn bè, cũng là chiến hữu, mới đầu tôi nghi ngờ anh ấy nhưng bây giờ thì là tin tưởng, đây thật ra là một kiểu cân bằng, là hai chúng tôi trong chuyện này đều có thân phận là hai thằng ngốc, tôi sợ nếu tôi mà hỏi thật, cho dù Bàn Tử có thật sự nói cho tôi biết, thì Bàn Tử với một thân phận khác cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng và sự ăn ý ngầm giữa chúng tôi.
“Bàn gia, anh cũng đừng gấp, anh biết rõ mấy chuyện này chắc chắn là Trần Đông Phương sẽ không nói mà, anh còn hỏi chi nữa” Tôi nói.
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thật ra loại người mà tôi coi thường nhất chính là người như Trần Đông Phương, đã làm gái điếm còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, mở mồm ra câu nào câu nấy đều là anh Thiên Hoa, giống như coi cha cậu là anh trai ruột thật ấy, nhưng theo như Bàn gia thấy, kì thực mối quan hệ giữa họ cũng không được như vậy, cha cậu cùng với Trần Đông Phương hắn, sẽ không thân thiết được bao nhiêu so với Đường Nhân Kiệt đâu. Chỉ có điều con người của tên Đường Nhân Kiệt này cũng quá là bỉ ổi đi, nhưng ít ra hắn là một tên tiểu nhân thật, còn hơn cái tên ngụy quân tử Trần Đông Phương này”
“Anh có thành kiến quá lớn với Trần Đông Phương à?” Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói.
Cũng chính vì Bàn Tử nói như vậy nên tôi mới biết thì ra anh ấy và tôi có suy nghĩ giống nhau, từ sâu trong lòng tôi, cái người câu nào câu nấy đều gọi tôi là cháu này, tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn Đường Nhân Kiệt, có lẽ là vì tổ tiên của ông ấy là Trần Cận Chi có thể bình bình thản thản giết sạch trên dưới trăm người của nhà họ Diệp tôi.
“Người sáng suốt có thể nhìn ra được cũng phải thôi, Bàn gia ta tuy là không điều tra ra được chuyện năm đó, nhưng trong lòng đã từng suy diễn vô số lần, từ mức độ nghiêm trọng của việc điều tra chuyện này vào lúc đó, đến việc có thể điều động những tinh anh cốt cán từ các quân khu lớn có thể thấy, vào năm đó rất có khả năng chuyện này là một hạng mục do nhà nước đi đầu, Bàn gia ta bây giờ đưa ra một giả thuyết cho cậu nhé, năm đó có một nhiệm vụ tuyệt mật, nhiệm vụ này cực kì nguy hiểm, cho nên do quân đội dẫn đầu, từ các quân phân khu rút ra những chiến sĩ tinh anh nhất tập hợp thành một tiểu đội, trong tiểu đội này, có cha cậu, có Trần Đông Phương hắn, còn có Đường Nhân Kiệt, đương nhiên còn có những người khác mà chúng ta không quen biết, chuyện này nghe thì có vẻ rất oách xà lách, nhưng Bàn gia ta không thể không nói với cậu, thật ra rất nhiều lúc người chiến sĩ chính là bia đỡ đạn, các chiến sĩ cốt cán chẳng qua chỉ là năng lực mạnh hơn bia đỡ đạn mà thôi, cho nên cha cậu và cả hàng loạt tinh hoa như Trần Đông Phương này, nhiệm vụ của họ chắc chắn chính là tiên phong hoặc là bảo vệ, kết quả nhiệm vụ này đã thất bại, đương nhiên cũng không nhất định là hoàn toàn thất bại, cũng có khả năng là vào lúc chưa thu được thành quả gì thì bị buộc phải dừng lại, Diệp Tử, cậu nghe cho rõ đây, tiếp theo đây mới là điểm mấu chốt”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT